Chương 30 - Trước Khi Kết Hôn 8
Trước Khi Kết H...
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-08-15 19:29:55
Tống Chiêu Đệ rất muốn gật đầu, nhưng mà, bị người khác nhìn thấy nhất định lẩm bẩm cô chà đạp đồ vật, về đến nhà cũng sẽ bị mẹ cô quở trách một trận, " ngồi lên vải sẽ bị nhăn, chờ một hồi ra khỏi thành, lấy một ít rơm rạ để lên phía trên sẽ không bị đau mông nữa." Chung Kiến Quốc mua nhiều vải, nhân viên bán hàng con tìm một cái dây thừng buộc lại. Tống Chiêu Đệ nói chuyện rồi đem vải xách lên, "Chúng ta trở về thôi."
Chung Kiến Quốc nhìn cô, thấy cô thật sự không ngồi lên trên mấy tấm vải, lại thấy cô đem bộ quần áo mới mua bao quanh vải ở bên trong, giống như bảo bối mà ôm ở trong lòng, anh cũng không muốn nói nhưng mà nhịn không được mà phải mở miệng: "Kỳ thực, kỳ thực em có thể gả cho một người có điều kiện còn tốt hơn tôi."
" Điều kiện tốt hơn anh?" Tống Chiêu Đệ ngồi lên xe, một tay ôm vải, một tay bắt lấy quần áo của Chung Kiến Quốc, "Tuổi tác cũng lớn hơn anh."
Chung Kiến Quốc nhếch mép một cái: " Ý của tôi là không có con cái."
"Yêm rất thích trẻ con." Tống Chiêu Đệ nói.
Chung Kiến Quốc cau lại chân mày, trong lòng kinh ngạc, trên mặt không có biểu hiện gì: " Em nói với thôn trưởng là thà rằng giúp mẹ em làm việc, cũng không muốn đi trường học để lên lớp dạy."
" Đúng." Tống Chiêu Đệ nói, "Yêm là cô giáo ngữ văn lớp một, lớp hai và lớp ba. Trong một lớp có bảy tám chục đứa nhỏ, nếu đổi lại mà anh, anh có nguyện ý không?"
Chung Kiến Quốc thử nghĩ một chút: " Vậy cũng đủ dọa người. Tôi thấy thôn các em cũng không lớn, tại sao lại có nhiều trẻ con như vậy?"
" Trẻ con bốn thôn xung quanh đều đến thôn của yêm đi học." Tống Chiêu Đệ nói, " Bác thôn trưởng nói trước kia thầy giáo là tốt nghiệp sơ trung, dạy trẻ nhỏ không tốt. Yêm có học vấn sâu, liền đem bọn trẻ giao cho yêm, bọn họ mới yên tâm. Nếu không phải một ngày yêm chỉ cần dạy 3 khoá học, thôn trưởng còn muốn kêu yêm dạy học sinh lớp bốn và lớp năm."
Chung Kiến Quốc không hiểu: "Một ngày chỉ có ba tiết học?"
"Buổi sáng hai tiết, buổi chiều một tiết. thời gian còn lại trở về giúp làm việc trong nhà." Tống Chiêu Đệ nói, "Yêm cũng phải giúp trong nhà làm việc."
Chung Kiến Quốc đối với chuyện trong thôn biết rất ít, hiểu rõ cũng nhất thời cũng không biết nên cùng cô trò chuyện tiếp như thế nào, dẫu sao hôm qua bọn họ mới quen biết. Nghĩ một hồi lâu, Chung Kiến Quốc nói: " Lúc chúng ta đi, em nhớ mang theo bằng tốt nghiệp. Đảo Ông Châu cũng có tiểu học, em đi làm cô giáo ở tiểu học, mỗi tháng tiền lương sẽ được ba mươi, năm mươi đồng tiền."
" Nhiều như vậy sao?" Hôm nay đi trong huyện một chuyến, từ trăm năm trước đi tới, Lưu Linh chính là tự thân cảm thụ mua đồ vật ở thời này lời hơn bao nhiêu, một cân thịt heo mới có một mao tiền, " Sao tiền lương bên kia lại cao như vậy?"
Chung Kiến Quốc: " Tiền lương bên kia thấp. Tiểu học mà tôi vừa nói với em là trường học dành cho con em cán bộ, phía trên rất coi trọng đời sau của các quân nhân. Năm nay còn làm trường trung học. Nếu không phải phía trên đề xướng thanh niên trí thức xuống nông thôn, chúng tôi liền đi trường học sư phạm mời thầy giáo."
Tống Chiêu Đệ ỷ vào việc Chung Kiến Quốc không nhìn thấy, nhìn về phía sau lưng anh trợn mắt một phen: "Thật là không đúng lúc. Chung Kiến Quốc, hai ngày này anh có còn trở về Tân Hải hay không?"
"Phải trở về một chuyến, cùng anh trai tôi nói một tiếng." Chung Kiến Quốc nói " tuy nhiên, tôi còn có chuyện muốn nói với em, chúng ta nhất định phải xuất phát vào ngày mùng 9. Vào buổi sáng mùng 9, em hãy thu dọn xong đồ vật của mình đi, ăn cơm trưa xong liền đi Tân Hải, ngồi xe lửa ban đêm."
Chung Kiến Quốc nhìn cô, thấy cô thật sự không ngồi lên trên mấy tấm vải, lại thấy cô đem bộ quần áo mới mua bao quanh vải ở bên trong, giống như bảo bối mà ôm ở trong lòng, anh cũng không muốn nói nhưng mà nhịn không được mà phải mở miệng: "Kỳ thực, kỳ thực em có thể gả cho một người có điều kiện còn tốt hơn tôi."
" Điều kiện tốt hơn anh?" Tống Chiêu Đệ ngồi lên xe, một tay ôm vải, một tay bắt lấy quần áo của Chung Kiến Quốc, "Tuổi tác cũng lớn hơn anh."
Chung Kiến Quốc nhếch mép một cái: " Ý của tôi là không có con cái."
"Yêm rất thích trẻ con." Tống Chiêu Đệ nói.
Chung Kiến Quốc cau lại chân mày, trong lòng kinh ngạc, trên mặt không có biểu hiện gì: " Em nói với thôn trưởng là thà rằng giúp mẹ em làm việc, cũng không muốn đi trường học để lên lớp dạy."
" Đúng." Tống Chiêu Đệ nói, "Yêm là cô giáo ngữ văn lớp một, lớp hai và lớp ba. Trong một lớp có bảy tám chục đứa nhỏ, nếu đổi lại mà anh, anh có nguyện ý không?"
Chung Kiến Quốc thử nghĩ một chút: " Vậy cũng đủ dọa người. Tôi thấy thôn các em cũng không lớn, tại sao lại có nhiều trẻ con như vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Trẻ con bốn thôn xung quanh đều đến thôn của yêm đi học." Tống Chiêu Đệ nói, " Bác thôn trưởng nói trước kia thầy giáo là tốt nghiệp sơ trung, dạy trẻ nhỏ không tốt. Yêm có học vấn sâu, liền đem bọn trẻ giao cho yêm, bọn họ mới yên tâm. Nếu không phải một ngày yêm chỉ cần dạy 3 khoá học, thôn trưởng còn muốn kêu yêm dạy học sinh lớp bốn và lớp năm."
Chung Kiến Quốc không hiểu: "Một ngày chỉ có ba tiết học?"
"Buổi sáng hai tiết, buổi chiều một tiết. thời gian còn lại trở về giúp làm việc trong nhà." Tống Chiêu Đệ nói, "Yêm cũng phải giúp trong nhà làm việc."
Chung Kiến Quốc đối với chuyện trong thôn biết rất ít, hiểu rõ cũng nhất thời cũng không biết nên cùng cô trò chuyện tiếp như thế nào, dẫu sao hôm qua bọn họ mới quen biết. Nghĩ một hồi lâu, Chung Kiến Quốc nói: " Lúc chúng ta đi, em nhớ mang theo bằng tốt nghiệp. Đảo Ông Châu cũng có tiểu học, em đi làm cô giáo ở tiểu học, mỗi tháng tiền lương sẽ được ba mươi, năm mươi đồng tiền."
" Nhiều như vậy sao?" Hôm nay đi trong huyện một chuyến, từ trăm năm trước đi tới, Lưu Linh chính là tự thân cảm thụ mua đồ vật ở thời này lời hơn bao nhiêu, một cân thịt heo mới có một mao tiền, " Sao tiền lương bên kia lại cao như vậy?"
Chung Kiến Quốc: " Tiền lương bên kia thấp. Tiểu học mà tôi vừa nói với em là trường học dành cho con em cán bộ, phía trên rất coi trọng đời sau của các quân nhân. Năm nay còn làm trường trung học. Nếu không phải phía trên đề xướng thanh niên trí thức xuống nông thôn, chúng tôi liền đi trường học sư phạm mời thầy giáo."
Tống Chiêu Đệ ỷ vào việc Chung Kiến Quốc không nhìn thấy, nhìn về phía sau lưng anh trợn mắt một phen: "Thật là không đúng lúc. Chung Kiến Quốc, hai ngày này anh có còn trở về Tân Hải hay không?"
"Phải trở về một chuyến, cùng anh trai tôi nói một tiếng." Chung Kiến Quốc nói " tuy nhiên, tôi còn có chuyện muốn nói với em, chúng ta nhất định phải xuất phát vào ngày mùng 9. Vào buổi sáng mùng 9, em hãy thu dọn xong đồ vật của mình đi, ăn cơm trưa xong liền đi Tân Hải, ngồi xe lửa ban đêm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro