Chương 30 - Trước Khi Kết Hôn 8
Trước Khi Kết H...
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-08-15 19:29:55
" Bảo sao nhìn mặt bà ấy trông tròn đầy như vậy." Chung Kiến Quốc hiểu rõ, " Đồ tốt trong nhà bọn họ đều vào trong bụng của người phụ nữ đó rồi."
Chị cả Tống nói: "Đúng vậy."
" Có phải là vừa rồi, anh định nói việc tuyển chọn binh lính không phải là việc do anh quản lý?" Tống Chiêu Đệ hỏi Chung Kiến Quốc, " Nếu mà nói như vậy, bà ấy sẽ cảm thấy chúng ta keo kiệt, cùng bà ấy giảng đạo lý thì bà ấy cũng sẽ không nghe, còn đầu độc người khác tới tìm anh nữa. Khiến mọi người đều biết anh keo kiệt."
Chung Kiến Quốc suy nghĩ kỹ càng, không khỏi phải thừa nhận, mặc dù Tống Chiêu Đệ là một người thành thật giống như người thiếu tâm nhãn vâỵ, tuy nhiên đầu óc lại không đần: "Thụ giáo."
"Chiêu Đệ nhà yêm thông minh quá." Cha Tống thấy đáy nồi không còn củi lửa, đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người, "Đều đi rửa tay đi, chờ một hồi rồi ăn cơm. Chung đồng chí, cùng nhau ăn chứ?"
Hôm qua về đến trấn trên, Chung Kiến Quốc đói sắp không đứng được vững, hôm nay không dám khách khí nữa: "Cảm ơn chú. Chú, người kêu cháu là Kiến Quốc hoặc là Tiểu Chung là được, đừng lại kêu Chung đồng chí, nghe rất xa cách."
Mẹ Tống đem cải xanh trong nồi múc ra: "Vậy cậu cũng đừng kêu Tống đồng chí, cùng yêm gọi nó là Chiêu Đệ. Chiêu Đệ, đi gọi anh rể của con trở về ăn cơm đi."
"Để cháu đi gọi." Chung Kiến Quốc xung phong nhận việc.
Mẹ Tống: " Cháu không biết đường. Chiêu Đệ, mau đi."
Tống Chiêu Đệ đi ra từ phòng bếp mà bĩu môi, gọi anh rể cô trở về ăn cơm luôn luôn là cháu trai lớn của cô, hôm nay mẹ lại bảo cô đi? Khẳng định là có lời muốn nói cùng Chung Kiến Quốc.
Chung Kiến Quốc cũng phát hiện ra vấn đề, không phải do hôm nay là lần thứ hai anh tới Tống gia mà chỉ vì kỹ thuật diễn xuất của mẹ Tống không sâu, " Dì à, người có phải có chuyện gì muốn nói với cháu hay không?"
Mẹ Tống gật đầu: "Yêm đã cùng cha Chiêu Đệ thương lượng một chút, phiếu vải đưa cậu, lại đưa cho cậu một trăm đồng tiền, hôm nay cậu liền mang Chiêu Đệ vào trong huyện mua thêm mấy bộ quần áo đi."
Mẹ kế Chung Kiến Quốc không khiếm người khác bớt việc, mẹ vợ cũng là một người nhiều chuyện, hôm qua thấy mẹ Tống nói chuyện thật lợi hại, liền cho là trừ mẹ ruột của anh ra, những người mẹ khác đều rất vô lý.
Sau khi mẹ Tống nói xong liền từ trong túi móc ra một chồng mười đồng tiền và một chồng phiếu vải, Chung Kiến Quốc ý thức được mẹ Tống không phải đang nói khách sáo với anh, nhất thời sững sờ.
Chị cả Tống nhìn anh ta một chút: " Mẹ yêm đang nói chuyện cùng với cậu đó."
" Dì à, số tiền này là đưa cho các người dùng để đặt mua tiệc rượu, cháu không thể lấy." Chung Kiến Quốc nói, "Bên này không thể đi thuyền thẳng tới đảo Ôn Châu, lúc trở về cháu không thể chuyển thuyền ở Thân Thành, mà phải từ Hàng thành chuyển thuyền. Thân Thành và Hàng thành thì phồn vinh hơn so với bên này của chúng ta, cháu tính toán tới bên kia mới mua quần áo cho Chiêu Đệ."
Trong lòng mẹ Tống rất cao hứng, mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Cậu còn có tiền?"
"Còn có." Chung Kiến Quốc nói, "Số tiền này dì cứ giữ lại." Dừng một chút anh lại nói tiếp, "Có thể đem phiếu vải đưa cho cháu được không? Qua ngày nữa trời sẽ lạnh, quần áo năm ngoái của ba đứa nhỏ nhà cháu đều đã có chút ngắn rồi, lúc mua quần áo cho Chiêu Đệ thì thuận tiện mua thêm chút vải. Cái đó, Chiêu Đệ có biết làm quần áo không?"
Mẹ Tống: " Về điểm này cậu có thể yên tâm, các cô gái trong thôn yêm không ai là không biết nấu cơm, làm quần áo, may giày."
Chị cả Tống nói: "Đúng vậy."
" Có phải là vừa rồi, anh định nói việc tuyển chọn binh lính không phải là việc do anh quản lý?" Tống Chiêu Đệ hỏi Chung Kiến Quốc, " Nếu mà nói như vậy, bà ấy sẽ cảm thấy chúng ta keo kiệt, cùng bà ấy giảng đạo lý thì bà ấy cũng sẽ không nghe, còn đầu độc người khác tới tìm anh nữa. Khiến mọi người đều biết anh keo kiệt."
Chung Kiến Quốc suy nghĩ kỹ càng, không khỏi phải thừa nhận, mặc dù Tống Chiêu Đệ là một người thành thật giống như người thiếu tâm nhãn vâỵ, tuy nhiên đầu óc lại không đần: "Thụ giáo."
"Chiêu Đệ nhà yêm thông minh quá." Cha Tống thấy đáy nồi không còn củi lửa, đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người, "Đều đi rửa tay đi, chờ một hồi rồi ăn cơm. Chung đồng chí, cùng nhau ăn chứ?"
Hôm qua về đến trấn trên, Chung Kiến Quốc đói sắp không đứng được vững, hôm nay không dám khách khí nữa: "Cảm ơn chú. Chú, người kêu cháu là Kiến Quốc hoặc là Tiểu Chung là được, đừng lại kêu Chung đồng chí, nghe rất xa cách."
Mẹ Tống đem cải xanh trong nồi múc ra: "Vậy cậu cũng đừng kêu Tống đồng chí, cùng yêm gọi nó là Chiêu Đệ. Chiêu Đệ, đi gọi anh rể của con trở về ăn cơm đi."
"Để cháu đi gọi." Chung Kiến Quốc xung phong nhận việc.
Mẹ Tống: " Cháu không biết đường. Chiêu Đệ, mau đi."
Tống Chiêu Đệ đi ra từ phòng bếp mà bĩu môi, gọi anh rể cô trở về ăn cơm luôn luôn là cháu trai lớn của cô, hôm nay mẹ lại bảo cô đi? Khẳng định là có lời muốn nói cùng Chung Kiến Quốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Kiến Quốc cũng phát hiện ra vấn đề, không phải do hôm nay là lần thứ hai anh tới Tống gia mà chỉ vì kỹ thuật diễn xuất của mẹ Tống không sâu, " Dì à, người có phải có chuyện gì muốn nói với cháu hay không?"
Mẹ Tống gật đầu: "Yêm đã cùng cha Chiêu Đệ thương lượng một chút, phiếu vải đưa cậu, lại đưa cho cậu một trăm đồng tiền, hôm nay cậu liền mang Chiêu Đệ vào trong huyện mua thêm mấy bộ quần áo đi."
Mẹ kế Chung Kiến Quốc không khiếm người khác bớt việc, mẹ vợ cũng là một người nhiều chuyện, hôm qua thấy mẹ Tống nói chuyện thật lợi hại, liền cho là trừ mẹ ruột của anh ra, những người mẹ khác đều rất vô lý.
Sau khi mẹ Tống nói xong liền từ trong túi móc ra một chồng mười đồng tiền và một chồng phiếu vải, Chung Kiến Quốc ý thức được mẹ Tống không phải đang nói khách sáo với anh, nhất thời sững sờ.
Chị cả Tống nhìn anh ta một chút: " Mẹ yêm đang nói chuyện cùng với cậu đó."
" Dì à, số tiền này là đưa cho các người dùng để đặt mua tiệc rượu, cháu không thể lấy." Chung Kiến Quốc nói, "Bên này không thể đi thuyền thẳng tới đảo Ôn Châu, lúc trở về cháu không thể chuyển thuyền ở Thân Thành, mà phải từ Hàng thành chuyển thuyền. Thân Thành và Hàng thành thì phồn vinh hơn so với bên này của chúng ta, cháu tính toán tới bên kia mới mua quần áo cho Chiêu Đệ."
Trong lòng mẹ Tống rất cao hứng, mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Cậu còn có tiền?"
"Còn có." Chung Kiến Quốc nói, "Số tiền này dì cứ giữ lại." Dừng một chút anh lại nói tiếp, "Có thể đem phiếu vải đưa cho cháu được không? Qua ngày nữa trời sẽ lạnh, quần áo năm ngoái của ba đứa nhỏ nhà cháu đều đã có chút ngắn rồi, lúc mua quần áo cho Chiêu Đệ thì thuận tiện mua thêm chút vải. Cái đó, Chiêu Đệ có biết làm quần áo không?"
Mẹ Tống: " Về điểm này cậu có thể yên tâm, các cô gái trong thôn yêm không ai là không biết nấu cơm, làm quần áo, may giày."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro