Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Quân Tẩu
Chương 36
La Tam Vương
2024-09-08 17:09:32
Tần Hành đưa mắt nhìn anh, ánh mắt Tôn Kiến Bình lóe lên.
Anh ấy đã tin tưởng họ ngay từ ban đầu!
Mấy người khác đều là đồng hành cùng Tần Hành trong nhiều nhiệm vụ đều không có hai lời.
Triệu Sơn trầm mặc, Tần Hành nhanh chóng nhìn thoáng qua người anh em đã làm nhiệm vụ cùng mình lần này, ánh mắt lóe lên như chim ưng sắc bén, anh không hi vọng có người hi sinh nhưng thân là quân nhân, liền phải xứng đáng với cái chức trách thân quân trang này!
Tất cả mọi người đều rõ ràng, coi như không có Tân Ngưng làm con tin thì cũng sẽ có những người khác.
Chỉ là vừa rồi Tân Ngưng xui xẻo không may đụng vào đúng lão ta mà thôi.
"Đá tới đây!" Ông cụ nhe răng cười một tiếng.
Bà cụ nhìn thấy vậy, muốn lao tới ngăn cản nhưng lại bị Tôn Kiến Bình giữ lại, dù thế nào cũng không thể vùng vẫy được.
Tần Hành liếc nhìn ông ta, lại nhìn Tân Ngưng một chút, hai người ánh mắt vừa vặn đối mặt với nhau. Tần Hành dừng lại trước ánh mắt điềm tĩnh của Tân Ngưng, sau đó Tần Hành hướng về phía Tân Ngưng gật đầu nhẹ một cái đến mức khó mà nhìn ra được. Tân Ngưng đáp lại chính là cái chớp mắt.
Con tin bình tĩnh, Tần Hành thoáng yên tâm, anh chỉ sợ con tin một lát nữa gây thêm rắc rối. Tân Ngưng phản ứng như vậy khiến anh phải rửa mắt nhìn, đây không phải là một cô gái bình thường.
"Bang" Súng thuận lợi được đá đến bên giày ông cụ, vừa vặn chạm vào mũi giày ông thì thời gian như ngừng lại.
Thời khắc định mệnh sắp đến!
Ông cụ nhìn Tân Ngưng một chút, trong mắt hiện lên vẻ kì quái, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhớt của Tân Ngưng, hô hấp yếu ớt cùng thân thể cứng đờ phía sau. Tia hoài nghi kia liền mau chóng biến mất, chẳng qua chỉ là sợ hãi quá thôi.
"Từ từ ngồi xổm xuống!" ông cụ giật giật chiếc cổ đã đỏ bừng của Tân Ngưng.
Tân Ngưng giống như nghe theo chỉ thị của ông cụ, chậm rãi khom người xuống, sau đó cố định tư thế ngồi xổm. Ông cụ cũng cùng thời gian đó ngồi xuống đồng thời nhìn tay mình, dùng một tay ghìm chặt cổ Tân Ngưng, một tay khác trói hai tay Tân Ngưng lại.
"Cấm nhúc nhích, mày chỉ cần động một cái, cái mạng nhỏ của mày liền không còn!" Ông cụ khinh miệt nói, ông ta thấy Tân Ngưng đây là đã sợ đến mất cảm giác đi. Mà Tân Ngưng sớm đã hô hấp khó khăn, làm gì còn sức lực để kháng cự?
Anh ấy đã tin tưởng họ ngay từ ban đầu!
Mấy người khác đều là đồng hành cùng Tần Hành trong nhiều nhiệm vụ đều không có hai lời.
Triệu Sơn trầm mặc, Tần Hành nhanh chóng nhìn thoáng qua người anh em đã làm nhiệm vụ cùng mình lần này, ánh mắt lóe lên như chim ưng sắc bén, anh không hi vọng có người hi sinh nhưng thân là quân nhân, liền phải xứng đáng với cái chức trách thân quân trang này!
Tất cả mọi người đều rõ ràng, coi như không có Tân Ngưng làm con tin thì cũng sẽ có những người khác.
Chỉ là vừa rồi Tân Ngưng xui xẻo không may đụng vào đúng lão ta mà thôi.
"Đá tới đây!" Ông cụ nhe răng cười một tiếng.
Bà cụ nhìn thấy vậy, muốn lao tới ngăn cản nhưng lại bị Tôn Kiến Bình giữ lại, dù thế nào cũng không thể vùng vẫy được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Hành liếc nhìn ông ta, lại nhìn Tân Ngưng một chút, hai người ánh mắt vừa vặn đối mặt với nhau. Tần Hành dừng lại trước ánh mắt điềm tĩnh của Tân Ngưng, sau đó Tần Hành hướng về phía Tân Ngưng gật đầu nhẹ một cái đến mức khó mà nhìn ra được. Tân Ngưng đáp lại chính là cái chớp mắt.
Con tin bình tĩnh, Tần Hành thoáng yên tâm, anh chỉ sợ con tin một lát nữa gây thêm rắc rối. Tân Ngưng phản ứng như vậy khiến anh phải rửa mắt nhìn, đây không phải là một cô gái bình thường.
"Bang" Súng thuận lợi được đá đến bên giày ông cụ, vừa vặn chạm vào mũi giày ông thì thời gian như ngừng lại.
Thời khắc định mệnh sắp đến!
Ông cụ nhìn Tân Ngưng một chút, trong mắt hiện lên vẻ kì quái, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhớt của Tân Ngưng, hô hấp yếu ớt cùng thân thể cứng đờ phía sau. Tia hoài nghi kia liền mau chóng biến mất, chẳng qua chỉ là sợ hãi quá thôi.
"Từ từ ngồi xổm xuống!" ông cụ giật giật chiếc cổ đã đỏ bừng của Tân Ngưng.
Tân Ngưng giống như nghe theo chỉ thị của ông cụ, chậm rãi khom người xuống, sau đó cố định tư thế ngồi xổm. Ông cụ cũng cùng thời gian đó ngồi xuống đồng thời nhìn tay mình, dùng một tay ghìm chặt cổ Tân Ngưng, một tay khác trói hai tay Tân Ngưng lại.
"Cấm nhúc nhích, mày chỉ cần động một cái, cái mạng nhỏ của mày liền không còn!" Ông cụ khinh miệt nói, ông ta thấy Tân Ngưng đây là đã sợ đến mất cảm giác đi. Mà Tân Ngưng sớm đã hô hấp khó khăn, làm gì còn sức lực để kháng cự?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro