Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Quân Tẩu
Chương 38
La Tam Vương
2024-09-08 17:09:32
Sắc mặt Tân Ngưng càng trở nên khó coi hơn nhưg cô giật giật khóe môi. Đã không có ai tin cô, vậy người ta đã không tin cô nên cô càng không có cách nào thuyết phục giải oan cho chính! Kỳ thật cô cũng rất muốn bắn vào huyệt thái dương ông ta...
"Bùm!"
Ngay lúc Tân Ngưng cầm súng bắn vào phần trọng yếu trên đùi ông ta, Tần Hành đã không biết từ lúc nào đi đến bên cạnh hai người, bởi vì quá đau đớn mà ông ta buông lỏng tay ra.
Ông ta sủng sốt nhìn Tân Ngưng vẻ mặt không thể tin nổi hô to: "Không có khả năng! Làm sao có thể!" Nhưng đau đớn trên cơ thể lại là thật!
Tần Hành nhanh như chớp bổ một chưởng vào ông cụ vẫn đang không ngừng hét lên không thể nào ngất đi, mắt ông cụ đều trợn trừng lên, nhìn người ta cảm thấy sợ hãi cực độ.
Bà cụ bị Tôn Kiến Bình giữ chặt lúc này thấy đã không thể nhấc nổi sóng gió gì, Tần Hành liền đứng lên quan sát Tân Ngưng cùng súng trên tay cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Trưởng quan, trả cho anh" Tân Ngưng cũng không để tâm sánh mắt của Tần Hành, cô kéo về chốt bảo hiểm đưa cho Tần Hành.
Khỏi phải nói, thẩn thể Tân Ngưng yếu ớt như gà, trải qua một trận này cũng quá sức so với thể chất đời trước. Nhưng đối với các loại súng, Tân Ngưng đều chơi đến nhuần nhuyễn, không dám nói là tay thần súng nhưng cũng có điểm chính xác là như vậy. Liền một tay có thể lên đạn thật sự hù dọa người.
"Đông chí Tân! Cô thật lợi hại!" Triệu sơn sau khi trải qua thay đổi quá nhanh này, lúc này thấy không có việc gì mới nhớ tới cái tay kia của Tân Ngưng.
Nghĩ đến tài nghệ của Tân Ngưng, anh chưa từng thấy ai có thể đem súng chơi như vậy, đâu phải vì tốc độ của đồng chí Tân a?
Nghĩ đến thế, ấnh mắt Triệu Sơn nhìn về phía Tần Hành, mà Tần Hành cũng bắt được ánh mắt của hắn nhưng không để ý tới hắn. Anh hướng về phía Tân Ngưng nói: "Vị đồng chí này, cô làm tốt lắm"
Quả thực khiến đám người như bọn họ phải thấy xấu hổ, lúc này mỗi người đều có thể lấy súng ra cho cô sử dụng, bọn họ cũng không cảm thấy Tân Ngưng có thể sử dụng được nhưng động tác kia thực sự rất đẹp mắt và nhanh chóng!
"Bùm!"
Ngay lúc Tân Ngưng cầm súng bắn vào phần trọng yếu trên đùi ông ta, Tần Hành đã không biết từ lúc nào đi đến bên cạnh hai người, bởi vì quá đau đớn mà ông ta buông lỏng tay ra.
Ông ta sủng sốt nhìn Tân Ngưng vẻ mặt không thể tin nổi hô to: "Không có khả năng! Làm sao có thể!" Nhưng đau đớn trên cơ thể lại là thật!
Tần Hành nhanh như chớp bổ một chưởng vào ông cụ vẫn đang không ngừng hét lên không thể nào ngất đi, mắt ông cụ đều trợn trừng lên, nhìn người ta cảm thấy sợ hãi cực độ.
Bà cụ bị Tôn Kiến Bình giữ chặt lúc này thấy đã không thể nhấc nổi sóng gió gì, Tần Hành liền đứng lên quan sát Tân Ngưng cùng súng trên tay cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trưởng quan, trả cho anh" Tân Ngưng cũng không để tâm sánh mắt của Tần Hành, cô kéo về chốt bảo hiểm đưa cho Tần Hành.
Khỏi phải nói, thẩn thể Tân Ngưng yếu ớt như gà, trải qua một trận này cũng quá sức so với thể chất đời trước. Nhưng đối với các loại súng, Tân Ngưng đều chơi đến nhuần nhuyễn, không dám nói là tay thần súng nhưng cũng có điểm chính xác là như vậy. Liền một tay có thể lên đạn thật sự hù dọa người.
"Đông chí Tân! Cô thật lợi hại!" Triệu sơn sau khi trải qua thay đổi quá nhanh này, lúc này thấy không có việc gì mới nhớ tới cái tay kia của Tân Ngưng.
Nghĩ đến tài nghệ của Tân Ngưng, anh chưa từng thấy ai có thể đem súng chơi như vậy, đâu phải vì tốc độ của đồng chí Tân a?
Nghĩ đến thế, ấnh mắt Triệu Sơn nhìn về phía Tần Hành, mà Tần Hành cũng bắt được ánh mắt của hắn nhưng không để ý tới hắn. Anh hướng về phía Tân Ngưng nói: "Vị đồng chí này, cô làm tốt lắm"
Quả thực khiến đám người như bọn họ phải thấy xấu hổ, lúc này mỗi người đều có thể lấy súng ra cho cô sử dụng, bọn họ cũng không cảm thấy Tân Ngưng có thể sử dụng được nhưng động tác kia thực sự rất đẹp mắt và nhanh chóng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro