Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Quân Tẩu
Chương 40
La Tam Vương
2024-09-08 17:09:32
"Đồng chí Tân, để tôi đưa cô về." Lại va chạm liền không tốt, Triệu Sơn tự tác ngỏ ý muốn đưa Tân Nhưng bình an trở về.
Khi hai người quay lại toa tàu, hai người bị bắt đã biến mất, Triệu Sơn nhìn thấy đội trưởng Tần Hành vẫn còn đứng ở đằng kia, ánh mắt kinh ngạc nhưng rất nhanh đã hành lễ chào: "Đội trưởng! Vết thương của đồng chí Tân không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là bình phục!"
Tần Hành liếc mắt nhìn Triệu Sơn: "Ừm, vêf đội đi!"
Triệu sơn a một tiếng, lại bị Tần Hành quét mắt qua liền nhanh chóng đứng nghiêm: "Tuân lệnh!"
"Đồng chí Tân! Chiếu cố bản thân mình thật tốt! Hẹn gặp lại!" Triệu Sơn hướng về phía Tân Ngưng nháy mắt mấy cái.
Tân Ngưng gật đầu đáp lại, chờ Triệu Sơn đi, cô mới đưa ấnh mắt nghi hoặc đặt trên người Tần Hành, người này tìm cô có việc gì?
Bị Tân Ngưng nhìn chằm chằm như vậy, Tần Hành lại nghĩ tới xúc cảm trên tay vừa rồi, mặt có chút nóng.
Nhưng da mặt anh đen không nhìn ra được gì.
"Đồng chí Tân, đây là đồ cô đánh rơi." Cũng không biết Tần Hành từ đâu lấy ra túi nhỏ, ngón tay nắm lấy một góc đưa tới trước mặt Tân Ngưng.
Tân Ngưng nhìn cái túi nhỏ quen thuộc kia liền trầm mặc, cô liền nhớ ra mình đã quên cái gì hóa ra là cái này.
Cô liếc mắt nhìn Tần Hành không được tự nhiên, bình tĩnh đưa tay ra nhận lấy túi, lại nghĩ vẫn nên mở miệng: "Cảm ơn."
Nhận được lời cảm ơn chân thành này khiến Tần Hành lúc này không biết nên bày ra biểm cảm gì, nhất là khi bị đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng kia xem xét, những lời muốn nói đều không thể thốt ra được.
Thấy Tần Hành vẫn còn đứng yên tại chỗ cau mày nhìn cô, Tân Ngưng nhìn anh đầy nghi hoặc thắc mắc anh còn có việc gì sao?
Tần Hành giống như đã hạ quyết tâm gì đó, nhìn về phía Tân Ngưng, trịnh trọng nói: "Đồng chí Tân liệu cô có đối tượng hay chưa? Tôi phải xin lỗi cô, đồ trong túi..."
Tân Ngưng lúc này mới nhìn Tần Hành bằng ánh mắt kì quái, chờ một chút! Thời đại này là thập niên 70!
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, mọi người đều giống nhau, đều đối với loại chuyện này đương đối kiêng kị?
Nghĩ tới đây, Tân Ngưng chợt cảm thấy không ổn, nhưng cô không muốn bởi vì như thế mà không có một mục tiêu thực tế liền cứ thế tự mình lựa chọn đối tượng!
Khi hai người quay lại toa tàu, hai người bị bắt đã biến mất, Triệu Sơn nhìn thấy đội trưởng Tần Hành vẫn còn đứng ở đằng kia, ánh mắt kinh ngạc nhưng rất nhanh đã hành lễ chào: "Đội trưởng! Vết thương của đồng chí Tân không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là bình phục!"
Tần Hành liếc mắt nhìn Triệu Sơn: "Ừm, vêf đội đi!"
Triệu sơn a một tiếng, lại bị Tần Hành quét mắt qua liền nhanh chóng đứng nghiêm: "Tuân lệnh!"
"Đồng chí Tân! Chiếu cố bản thân mình thật tốt! Hẹn gặp lại!" Triệu Sơn hướng về phía Tân Ngưng nháy mắt mấy cái.
Tân Ngưng gật đầu đáp lại, chờ Triệu Sơn đi, cô mới đưa ấnh mắt nghi hoặc đặt trên người Tần Hành, người này tìm cô có việc gì?
Bị Tân Ngưng nhìn chằm chằm như vậy, Tần Hành lại nghĩ tới xúc cảm trên tay vừa rồi, mặt có chút nóng.
Nhưng da mặt anh đen không nhìn ra được gì.
"Đồng chí Tân, đây là đồ cô đánh rơi." Cũng không biết Tần Hành từ đâu lấy ra túi nhỏ, ngón tay nắm lấy một góc đưa tới trước mặt Tân Ngưng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tân Ngưng nhìn cái túi nhỏ quen thuộc kia liền trầm mặc, cô liền nhớ ra mình đã quên cái gì hóa ra là cái này.
Cô liếc mắt nhìn Tần Hành không được tự nhiên, bình tĩnh đưa tay ra nhận lấy túi, lại nghĩ vẫn nên mở miệng: "Cảm ơn."
Nhận được lời cảm ơn chân thành này khiến Tần Hành lúc này không biết nên bày ra biểm cảm gì, nhất là khi bị đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng kia xem xét, những lời muốn nói đều không thể thốt ra được.
Thấy Tần Hành vẫn còn đứng yên tại chỗ cau mày nhìn cô, Tân Ngưng nhìn anh đầy nghi hoặc thắc mắc anh còn có việc gì sao?
Tần Hành giống như đã hạ quyết tâm gì đó, nhìn về phía Tân Ngưng, trịnh trọng nói: "Đồng chí Tân liệu cô có đối tượng hay chưa? Tôi phải xin lỗi cô, đồ trong túi..."
Tân Ngưng lúc này mới nhìn Tần Hành bằng ánh mắt kì quái, chờ một chút! Thời đại này là thập niên 70!
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, mọi người đều giống nhau, đều đối với loại chuyện này đương đối kiêng kị?
Nghĩ tới đây, Tân Ngưng chợt cảm thấy không ổn, nhưng cô không muốn bởi vì như thế mà không có một mục tiêu thực tế liền cứ thế tự mình lựa chọn đối tượng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro