Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Quân Tẩu
Chương 43
La Tam Vương
2024-09-08 17:09:32
Hai người liếc mắt nhìn qua, Tân Ngưng nhìn về phía Hà xung lắc đầu: "Không biết."
Lý Trí cảm thấy cực kì uất ức hét: "Tân Ngưng!"
Hà Xuân cả thấy hoài nghi nhìn Lý Trí, phảng phất như hắn đã làm chuyện gì xấu, Lý Trí bỗng nghĩ ra gì đó, lập tức móc ra giấy chứng minh cùng thư giới thiệu, giải thích: "Tôi đáng nhẽ ra phải đến từ hôm trước, cũng là đến tỉnh thành gia nhập bộ đội đòn văn công, trên đường chậm trễ nên tới muộn."
Nhìn qua đồ Lý Trí đưa, Hà Xuân liền nói: "Thật có lỗi, đồng chí Lý Trí đây nhưng lần này tôi là tiện đường tới đón đồng chí Tân, trên xe còn chở thức ăn cho nhà ăn, nếu đồng chí Lý Trí đây đi cùng, chỉ có thể ở phía sau chen lấn một chút.
Mắt thấy vẻ mặt thờ ơ của Tân Ngưng, Lý Trí nào còn chút do dự nào nữa? Lập tức gật đầu: "Cảm ơn đồng chí! Gây thêm phiền phức cho mọi người rồi!"
Hầ Xuân thấy vậy cười, quay qua nói với Tân Ngưng: "Đồng chí Tân Ngưng, tôi giúp cô khuân đồ đi, những đồ gì cần tôi mang đi?"
Tân Ngưng chính là đang buồn bực về vấn đề này, giờ có người hỗ trợ thì thấy không còn gì tốt hơn: "Cảm ơn!"
Lý Trí nhìn thấy trên tay mình toàn là bao lớn bao nhỏ, vốn định mở miệng yêu cầu hỗ trợ lại nhét hết vào trong bựng, chuyển sang hỏi: "Tân Ngưng có cần ta hỗ trợ không?"
Tân Ngưng hướng mắt nhìn tay hắn chậm chạm không cầm được đồ vật, rất hoài nghi tại sao Lý Trí lại có thể nói ra câu như vậy, Lý Trí nhân thấy cái nhìn của Tân Ngưng liền mặt đỏ tới mang tai.
Hà Xuân cúi đầu nhếch mép cười một tiếng, cảm thấy hắn (Lý Trí) không một chút khí chất nam nhân gì cả? Liên lắc đầu, hai ba lần liền có thể dễ dầng chuyển những đồ vật kia vác lên vai: " Hai người đi theo tôi lên xe, xe dừng ngay phía bên ngoài kia."
Lý Trí khổ cực nuốt trôi cực tức này, ân cần mà không dâng lên được lại còn đánh mất mặt mũi, bộ dạng hắn xách đồ thở hổn hển không có chút khí lực khác xa dáng vẻ thong dong xách đồ của Hà Xuân thật sự là hình ảnh chênh lệch rõ ràng.
Thêm nữa vừa rồi khi xuống xe lửa, ít nhiều bản thân cũng có chút lôi thôi lếch thếch, phong đồ ngày xưa đều bị thân chật vật lúc này vùi lấp.
Lý Trí cảm thấy cực kì uất ức hét: "Tân Ngưng!"
Hà Xuân cả thấy hoài nghi nhìn Lý Trí, phảng phất như hắn đã làm chuyện gì xấu, Lý Trí bỗng nghĩ ra gì đó, lập tức móc ra giấy chứng minh cùng thư giới thiệu, giải thích: "Tôi đáng nhẽ ra phải đến từ hôm trước, cũng là đến tỉnh thành gia nhập bộ đội đòn văn công, trên đường chậm trễ nên tới muộn."
Nhìn qua đồ Lý Trí đưa, Hà Xuân liền nói: "Thật có lỗi, đồng chí Lý Trí đây nhưng lần này tôi là tiện đường tới đón đồng chí Tân, trên xe còn chở thức ăn cho nhà ăn, nếu đồng chí Lý Trí đây đi cùng, chỉ có thể ở phía sau chen lấn một chút.
Mắt thấy vẻ mặt thờ ơ của Tân Ngưng, Lý Trí nào còn chút do dự nào nữa? Lập tức gật đầu: "Cảm ơn đồng chí! Gây thêm phiền phức cho mọi người rồi!"
Hầ Xuân thấy vậy cười, quay qua nói với Tân Ngưng: "Đồng chí Tân Ngưng, tôi giúp cô khuân đồ đi, những đồ gì cần tôi mang đi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tân Ngưng chính là đang buồn bực về vấn đề này, giờ có người hỗ trợ thì thấy không còn gì tốt hơn: "Cảm ơn!"
Lý Trí nhìn thấy trên tay mình toàn là bao lớn bao nhỏ, vốn định mở miệng yêu cầu hỗ trợ lại nhét hết vào trong bựng, chuyển sang hỏi: "Tân Ngưng có cần ta hỗ trợ không?"
Tân Ngưng hướng mắt nhìn tay hắn chậm chạm không cầm được đồ vật, rất hoài nghi tại sao Lý Trí lại có thể nói ra câu như vậy, Lý Trí nhân thấy cái nhìn của Tân Ngưng liền mặt đỏ tới mang tai.
Hà Xuân cúi đầu nhếch mép cười một tiếng, cảm thấy hắn (Lý Trí) không một chút khí chất nam nhân gì cả? Liên lắc đầu, hai ba lần liền có thể dễ dầng chuyển những đồ vật kia vác lên vai: " Hai người đi theo tôi lên xe, xe dừng ngay phía bên ngoài kia."
Lý Trí khổ cực nuốt trôi cực tức này, ân cần mà không dâng lên được lại còn đánh mất mặt mũi, bộ dạng hắn xách đồ thở hổn hển không có chút khí lực khác xa dáng vẻ thong dong xách đồ của Hà Xuân thật sự là hình ảnh chênh lệch rõ ràng.
Thêm nữa vừa rồi khi xuống xe lửa, ít nhiều bản thân cũng có chút lôi thôi lếch thếch, phong đồ ngày xưa đều bị thân chật vật lúc này vùi lấp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro