Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Quân Tẩu
Chương 7
La Tam Vương
2024-09-08 17:09:32
Tân Ngưng cúi đầu húp cháo, yên lăng thu vào biểu cảm của ba người vào mắt, cũng đưa ra kết luận.
Cô hiện tại chỉ có thể giả tạo một phần chứng cứ...
Tân Ngưng ngồi gật gà gật gù vẫn không chịu đi ngủ. Triệu Phân Phương khuyên cô đi ngủ sớm đều bị cô cự tuyệt.
Nghĩ đến nguyên nhân sinh bệnh của Tân Ngưng, Triệu Phân Phương cũng ngầm thừa nhận mà rời đi.
Kỳ thật Tân gia bị điều tra, nguyên nhân chính không phải tại Tân ngưng. Mà là những người kia đã mưu đồ từ lâu, sự tình của Tân Ngưng chỉ cho bọn họ một cái lý do.
Đạo lý kia, mọi người trong nhà đều hiểu, nhưng Tân Ngưng cũng chỉ là thiếu nữ vừa tròn mười thám tuổi, đôi nghi thông minh quá cũng sẽ dẫn đến việc suy nghĩ nhiều.
Triệu Phân Phương đau lòng cho con gái mình, nhưng cũng biết không thể nuông chiều cô.
Tình huống hiện tại của Tân gia, đã không cho phép bọn họ lại sủng ái cô nữa. Sau chuyện này, Tân Ngưng cũng phải được trưởng thành, vì ngày sau tiền đồ của Tân gia vẫn chưa nói trước được...
Tình huống của Tân Ngưng, bà nội Tân đều thu vào trong mắt, trong lòng không khỏi vui mừng nhưng lại tràn ngập yêu thương.
Ngày xưa bọn họ cưng chiều cháu gái như thế nào, đều nói còn nghe được, nhưng đã đến tuổi này, đều cần mắt nhìn sự việc.
Bà nội Tân nhìn bộn dáng trong lòng lo lắng nhưng bề ngoài lại trấn định của Triệu Phân Phương, cùng với Tần Chính Võ lòng nóng như lửa đốt lại chỉ có thể ngồi một chỗ ở đằng kia.
Mặc kệ Tân gia bị xử trí như thế nào, chí ít lòng của bọn họ cũng đều hướng về cùng một chỗ.
Đến rặng sáng ngày mới, Người của Tân gia mới lục tục ngo ngoe từ bên ngoài trở về.
Mặt mũi ai cũng tràn đầy vẻ mệt mọi không che giấu được thất vọng cùng lo lắng, trong đấy còn ẩn ẩn cảm xúc tức giận không có chỗ phát tiết.
Tân Ngưng đem ánh mắt rơi vào trên người Tân lão gia tử, ông nhíu chặt lông mày đã cho thấy kết quả.
Bà nội Tân lúc đầu trong lòng còn thấp thỏm mong chờ, nhưng nhìn thần sắc bạn già mình, còn cái gì không biết nữa?
Nhưng bà cũng không vội mà hỏi, chỉ có thể tiến lên: "Chạy cả một ngày, ngồi xuống uống chén canh đi"
Tân lão gia tử lia đôi mắt hổ khôn khéo nhu hòa nhìn lão bà nhà mình.
Cô hiện tại chỉ có thể giả tạo một phần chứng cứ...
Tân Ngưng ngồi gật gà gật gù vẫn không chịu đi ngủ. Triệu Phân Phương khuyên cô đi ngủ sớm đều bị cô cự tuyệt.
Nghĩ đến nguyên nhân sinh bệnh của Tân Ngưng, Triệu Phân Phương cũng ngầm thừa nhận mà rời đi.
Kỳ thật Tân gia bị điều tra, nguyên nhân chính không phải tại Tân ngưng. Mà là những người kia đã mưu đồ từ lâu, sự tình của Tân Ngưng chỉ cho bọn họ một cái lý do.
Đạo lý kia, mọi người trong nhà đều hiểu, nhưng Tân Ngưng cũng chỉ là thiếu nữ vừa tròn mười thám tuổi, đôi nghi thông minh quá cũng sẽ dẫn đến việc suy nghĩ nhiều.
Triệu Phân Phương đau lòng cho con gái mình, nhưng cũng biết không thể nuông chiều cô.
Tình huống hiện tại của Tân gia, đã không cho phép bọn họ lại sủng ái cô nữa. Sau chuyện này, Tân Ngưng cũng phải được trưởng thành, vì ngày sau tiền đồ của Tân gia vẫn chưa nói trước được...
Tình huống của Tân Ngưng, bà nội Tân đều thu vào trong mắt, trong lòng không khỏi vui mừng nhưng lại tràn ngập yêu thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày xưa bọn họ cưng chiều cháu gái như thế nào, đều nói còn nghe được, nhưng đã đến tuổi này, đều cần mắt nhìn sự việc.
Bà nội Tân nhìn bộn dáng trong lòng lo lắng nhưng bề ngoài lại trấn định của Triệu Phân Phương, cùng với Tần Chính Võ lòng nóng như lửa đốt lại chỉ có thể ngồi một chỗ ở đằng kia.
Mặc kệ Tân gia bị xử trí như thế nào, chí ít lòng của bọn họ cũng đều hướng về cùng một chỗ.
Đến rặng sáng ngày mới, Người của Tân gia mới lục tục ngo ngoe từ bên ngoài trở về.
Mặt mũi ai cũng tràn đầy vẻ mệt mọi không che giấu được thất vọng cùng lo lắng, trong đấy còn ẩn ẩn cảm xúc tức giận không có chỗ phát tiết.
Tân Ngưng đem ánh mắt rơi vào trên người Tân lão gia tử, ông nhíu chặt lông mày đã cho thấy kết quả.
Bà nội Tân lúc đầu trong lòng còn thấp thỏm mong chờ, nhưng nhìn thần sắc bạn già mình, còn cái gì không biết nữa?
Nhưng bà cũng không vội mà hỏi, chỉ có thể tiến lên: "Chạy cả một ngày, ngồi xuống uống chén canh đi"
Tân lão gia tử lia đôi mắt hổ khôn khéo nhu hòa nhìn lão bà nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro