Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Quân Tẩu
Chương 9
La Tam Vương
2024-09-08 17:09:32
Bác gái cả Tôn Lệ Mẫn đưa mắt ra hiệu Triệu Phân Phương một cái, hai chị em dâu liền đi vào phòng bếp bưng đồ ăn ra.
Đồ ăn vẫn còn ấm, có thể ăn luôn, trong lúc này Tôn Lệ Mẫn nhịn không được trấn an Triệu Phân Phương:
"Em dâu, Tiểu Ngưng hôm nay thế nào rồi? Ta nhìn khí sắc con bé tốt hơn nhiều rồi?"
Triệu Phân Phương cười nói: "Đã khá hơn nhiều rồi". Dừng một chút, có lòng muốn hỏi Tôn Lệ Mẫn nhưng lại nhịn xuống.
Tôn Lệ Mẫn vỗ vai Triệu Phân Phương, đều là con gái của mẹ, Tôn Lệ Mẫn cũng có con gái, Nếu nhìn từ góc độ khác mà nghĩ, cũng cảm thấy mình trong trường hợp đó cũng sẽ giống như vậy.
"Chính Lập, Chính Văn thế nào rồi?" Triệu Phân Phương bởi vì muốn chiếu cố Tân Ngưng, những ngày nay đều không để ý tới cái khác nên chuyện của con cháu cũng không rõ lắm.
"Hai người bọn họ đang ở quân đội, không có vấn đề gì, đợi tình hình rồi mới thông báo cho bọn họ, chẳng qua bằng năng lực của hai người bọn họ, chỉ sợ cũng đã biết" Tôn Lệ Mẫn lắc đầu.
Triệu Phân Phương gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa.
Tân lão gia tử ngồi ở vị trí đầu bàn, nhìn người nhà một lượt, mới nói: "Ăn cơm thôi"
"Vâng."
Tân Ngưng cũng không đói, nhưng cô không nghĩ nhanh như vậy đã rời bàn, liền bưng lấy chén canh từ từ uống.
Tổ tiên Tân gia vốn là gia đình tri thức, ngoại trừ Tân lão gia tử năm đó cầm binh làm tướng, nhưng Tân gia không đặt nặng quá nhiều quy tắc như vậy.
Chỉ là đêm nay tất cả mọi người đều yên tĩnh ăn cơm, dù chưa nói ra lời nhưng vẫn ấm áp.
Ăn cơm xong, người lớn trong nhà đều đuổi Tân Ngưng trở về đi ngủ. Tân Ngưng vốn là bệnh nhân chưa bình phục hẳn, đi theo chờ đến giờ này đã là cực hạn.
Khuôn mặt nhỏ vốn đã trắng, hiện tại lại càng nhợt nhạt hơn mấy phần, môi sắc cũng không còn hồng nhuận như xưa.
"Ông nội, con có việc muốn bàn với người" Tân Ngưng vẻ mặt thành thật, từ chối ý tốt của người nhà.
Tân lão gia tử cũng nghiêm túc nhìn Tân Ngưng, thấy tiểu tôn nữ đúng là khó có lúc nghiêm túc thận trọng, cũng không suy nghĩ gì nhiều liền gật đầu đồng ý.
Đồ ăn vẫn còn ấm, có thể ăn luôn, trong lúc này Tôn Lệ Mẫn nhịn không được trấn an Triệu Phân Phương:
"Em dâu, Tiểu Ngưng hôm nay thế nào rồi? Ta nhìn khí sắc con bé tốt hơn nhiều rồi?"
Triệu Phân Phương cười nói: "Đã khá hơn nhiều rồi". Dừng một chút, có lòng muốn hỏi Tôn Lệ Mẫn nhưng lại nhịn xuống.
Tôn Lệ Mẫn vỗ vai Triệu Phân Phương, đều là con gái của mẹ, Tôn Lệ Mẫn cũng có con gái, Nếu nhìn từ góc độ khác mà nghĩ, cũng cảm thấy mình trong trường hợp đó cũng sẽ giống như vậy.
"Chính Lập, Chính Văn thế nào rồi?" Triệu Phân Phương bởi vì muốn chiếu cố Tân Ngưng, những ngày nay đều không để ý tới cái khác nên chuyện của con cháu cũng không rõ lắm.
"Hai người bọn họ đang ở quân đội, không có vấn đề gì, đợi tình hình rồi mới thông báo cho bọn họ, chẳng qua bằng năng lực của hai người bọn họ, chỉ sợ cũng đã biết" Tôn Lệ Mẫn lắc đầu.
Triệu Phân Phương gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa.
Tân lão gia tử ngồi ở vị trí đầu bàn, nhìn người nhà một lượt, mới nói: "Ăn cơm thôi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vâng."
Tân Ngưng cũng không đói, nhưng cô không nghĩ nhanh như vậy đã rời bàn, liền bưng lấy chén canh từ từ uống.
Tổ tiên Tân gia vốn là gia đình tri thức, ngoại trừ Tân lão gia tử năm đó cầm binh làm tướng, nhưng Tân gia không đặt nặng quá nhiều quy tắc như vậy.
Chỉ là đêm nay tất cả mọi người đều yên tĩnh ăn cơm, dù chưa nói ra lời nhưng vẫn ấm áp.
Ăn cơm xong, người lớn trong nhà đều đuổi Tân Ngưng trở về đi ngủ. Tân Ngưng vốn là bệnh nhân chưa bình phục hẳn, đi theo chờ đến giờ này đã là cực hạn.
Khuôn mặt nhỏ vốn đã trắng, hiện tại lại càng nhợt nhạt hơn mấy phần, môi sắc cũng không còn hồng nhuận như xưa.
"Ông nội, con có việc muốn bàn với người" Tân Ngưng vẻ mặt thành thật, từ chối ý tốt của người nhà.
Tân lão gia tử cũng nghiêm túc nhìn Tân Ngưng, thấy tiểu tôn nữ đúng là khó có lúc nghiêm túc thận trọng, cũng không suy nghĩ gì nhiều liền gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro