Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Hay Là Đi Mua T...
2024-11-20 23:49:48
“Vẫn còn vấn đề à?”
“Chỗ bán chỉ bán cho người quen. Dù có dẫn anh đi, họ cũng không chịu bán. Cha em sẽ không tin đâu.”
“Cha em làm sao biết được không phải do anh tự đi mua? Em chỉ đi cùng anh vào thành phố để lấy gói đồ nhà anh gửi tới thôi, những việc còn lại, em không liên quan.”
Lý Thanh Thanh suy nghĩ theo lời anh nói, chợt nhận ra, đúng vậy, vốn dĩ không ai từ chối việc buôn bán. Không gặp người lạ chỉ là vì đồ ở trong không gian của cô, có người theo sẽ khó xử lý, tất cả đều do cô tự nghĩ ra.
“Anh thực sự có gói đồ à?”
“Đúng thế.” Lục Thừa Lễ gật đầu: “Đồ nhà anh gửi tới đã được mấy ngày rồi, nhưng hỗm rày bận mùa thu hoạch nên không xin nghỉ đi lấy được. Giờ rảnh rồi, cũng tiện xin nghỉ hơn.”
“Vậy khi anh xin phép cha em, nhớ dẫn em theo nhé.”
“Chắc chắn rồi. Dù sao muốn ăn no cũng phải nhờ vào em mà.”
Được một chàng trai tuấn tú thế này nhờ vả, cảm giác vui sướng không gì tả được!
“Vậy em ở nhà đợi anh. À mà Tôn đại ca có đi cùng không?”
“Đồ nặng tới hai trăm cân, chúng ta ai có thể vác nổi? Tôn Mậu chắc chắn phải đi cùng. Anh sẽ thử mượn xe đạp xem sao.”
“Ở đội sản xuất có đấy. Anh đưa hai hào là mượn được ngay.”
Lục Thừa Lễ ghi nhớ điều này. Anh biết về sau chắc sẽ cần mượn xe của đội nhiều lần.
“Anh biết rồi. Thôi, em về nhà đi. Ra ngoài lâu quá cha em sẽ lo đấy.”
Lý Thanh Thanh theo phản xạ nhìn quanh xem có ai không.
“Chúng ta đâu phải kẻ trộm, em cảnh giác như vậy làm gì?”
Thấy hành động của cô, Lục Thừa Lễ không nhịn được cười.
“Cứ đường hoàng mà về, chẳng ai nói được gì đâu.”
Lý Thanh Thanh cũng nhận ra mình phản ứng hơi quá, cô gãi mũi rồi quay về nhà.
Lục Thừa Lễ nhìn theo bóng cô xa dần, vừa suy nghĩ về lời cô nói vừa trở về điểm thanh niên trí thức.
“Thừa Lễ, sao giờ mới về?”
Tôn Mậu đã đợi anh ở điểm thanh niên trí thức từ lâu.
“Thanh Thanh tìm cậu nói gì thế?”
“Không có gì.”
Nhìn quanh thấy đông người, Lục Thừa Lễ ra hiệu với Tôn Mậu lát nữa nói chuyện sau.
“Thừa Lễ, lúc nãy tôi và Tôn Mậu đang bàn nhau, lương thực của hai anh ít quá, chỉ dựa vào phần trợ cấp của chính phủ thì không đủ ăn đâu. Hay là hai anh đi mua thêm ít lương thực đi.”
Lục Thừa Lễ trước tiên cảm ơn sự quan tâm của Khổng Chấn Nam.
“Thực ra tôi cũng tính thế. Nhưng trước khi mua lương thực, tôi phải vào thành phố lấy gói đồ nhà tôi gửi tới, biết đâu trong đó có phiếu lương thì sao.”
Nghe xong, Khổng Chấn Nam gật đầu.
“Nếu nhà anh có thể tiếp tế thêm thì càng tốt.”
Tôn Mậu biết nhà Lục Thừa Lễ có gửi đồ, nhưng do bận rộn nên chưa lấy được. Tuy nhiên, phiếu lương thì chắc không có đâu.
Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu viện cớ ra ngoài tìm đại đội trưởng xin phép.
“Chỗ bán chỉ bán cho người quen. Dù có dẫn anh đi, họ cũng không chịu bán. Cha em sẽ không tin đâu.”
“Cha em làm sao biết được không phải do anh tự đi mua? Em chỉ đi cùng anh vào thành phố để lấy gói đồ nhà anh gửi tới thôi, những việc còn lại, em không liên quan.”
Lý Thanh Thanh suy nghĩ theo lời anh nói, chợt nhận ra, đúng vậy, vốn dĩ không ai từ chối việc buôn bán. Không gặp người lạ chỉ là vì đồ ở trong không gian của cô, có người theo sẽ khó xử lý, tất cả đều do cô tự nghĩ ra.
“Anh thực sự có gói đồ à?”
“Đúng thế.” Lục Thừa Lễ gật đầu: “Đồ nhà anh gửi tới đã được mấy ngày rồi, nhưng hỗm rày bận mùa thu hoạch nên không xin nghỉ đi lấy được. Giờ rảnh rồi, cũng tiện xin nghỉ hơn.”
“Vậy khi anh xin phép cha em, nhớ dẫn em theo nhé.”
“Chắc chắn rồi. Dù sao muốn ăn no cũng phải nhờ vào em mà.”
Được một chàng trai tuấn tú thế này nhờ vả, cảm giác vui sướng không gì tả được!
“Vậy em ở nhà đợi anh. À mà Tôn đại ca có đi cùng không?”
“Đồ nặng tới hai trăm cân, chúng ta ai có thể vác nổi? Tôn Mậu chắc chắn phải đi cùng. Anh sẽ thử mượn xe đạp xem sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ở đội sản xuất có đấy. Anh đưa hai hào là mượn được ngay.”
Lục Thừa Lễ ghi nhớ điều này. Anh biết về sau chắc sẽ cần mượn xe của đội nhiều lần.
“Anh biết rồi. Thôi, em về nhà đi. Ra ngoài lâu quá cha em sẽ lo đấy.”
Lý Thanh Thanh theo phản xạ nhìn quanh xem có ai không.
“Chúng ta đâu phải kẻ trộm, em cảnh giác như vậy làm gì?”
Thấy hành động của cô, Lục Thừa Lễ không nhịn được cười.
“Cứ đường hoàng mà về, chẳng ai nói được gì đâu.”
Lý Thanh Thanh cũng nhận ra mình phản ứng hơi quá, cô gãi mũi rồi quay về nhà.
Lục Thừa Lễ nhìn theo bóng cô xa dần, vừa suy nghĩ về lời cô nói vừa trở về điểm thanh niên trí thức.
“Thừa Lễ, sao giờ mới về?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Mậu đã đợi anh ở điểm thanh niên trí thức từ lâu.
“Thanh Thanh tìm cậu nói gì thế?”
“Không có gì.”
Nhìn quanh thấy đông người, Lục Thừa Lễ ra hiệu với Tôn Mậu lát nữa nói chuyện sau.
“Thừa Lễ, lúc nãy tôi và Tôn Mậu đang bàn nhau, lương thực của hai anh ít quá, chỉ dựa vào phần trợ cấp của chính phủ thì không đủ ăn đâu. Hay là hai anh đi mua thêm ít lương thực đi.”
Lục Thừa Lễ trước tiên cảm ơn sự quan tâm của Khổng Chấn Nam.
“Thực ra tôi cũng tính thế. Nhưng trước khi mua lương thực, tôi phải vào thành phố lấy gói đồ nhà tôi gửi tới, biết đâu trong đó có phiếu lương thì sao.”
Nghe xong, Khổng Chấn Nam gật đầu.
“Nếu nhà anh có thể tiếp tế thêm thì càng tốt.”
Tôn Mậu biết nhà Lục Thừa Lễ có gửi đồ, nhưng do bận rộn nên chưa lấy được. Tuy nhiên, phiếu lương thì chắc không có đâu.
Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu viện cớ ra ngoài tìm đại đội trưởng xin phép.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro