Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt

Lấy Thịt Ra

2024-11-20 23:49:48

Lục Thừa Lễ và Tôn Mậu lập tức đẩy xe đạp tiến lại gần.

"Lục đại ca, Tôn đại ca, mau chất đồ lên xe rồi đi thôi."

Lục Thừa Lễ không nói gì, cùng Tôn Mậu nhanh chóng buộc gạo và bột mì lên xe. Nhìn thấy yên sau xe và hai bên đều đã chật ních hàng hóa, ngay cả khung ngang cũng buộc kín túi đồ, Lục Thừa Lễ giao xe cho Tôn Mậu.

"Tôn Mậu, cậu đạp xe về trước đi. Nhân lúc còn ít người, cậu về thẳng nhà chú Lý. Lúc đến đại đội, nếu có ai hỏi, cậu bảo là đồ của người thân gửi đến, nhất định không được dừng lại. Sau khi về đến nhà thì tạm thời chưa cần trả xe cho đại đội ngay."

Tôn Mậu hiểu rõ tình hình, đáp: "Yên tâm đi, tôi biết rồi. Tôi sẽ đi ngay."

Tôn Mậu trèo lên xe, đạp nhanh về phía trước.

"Anh để Tôn đại ca đi một mình có ổn không?" Lý Thanh Thanh hơi lo lắng.

Lục Thừa Lễ cười nhẹ: "Yên tâm đi, Tôn Mậu tuy có vẻ vô tư nhưng vào lúc quan trọng cậu ấy rất nhanh trí."

Nghe anh nói vậy, Lý Thanh Thanh cũng an tâm hơn: "Thế còn chúng ta, đi bộ về sao?"

"Không vội, dù gì hôm nay cũng xin nghỉ rồi. Chú anh có gửi cho anh ít phiếu, chúng ta ghé qua cung tiêu xã xem sao."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Thanh Thanh chưa từng vào cung tiêu xã bao giờ, nên khi nghe vậy cô đồng ý ngay.

Cô đeo sọt tre lên lưng rồi đi theo Lục Thừa Lễ.

Trong cung tiêu xã không đông người lắm, vì thời điểm này hàng hóa khan hiếm, trừ khi có các mặt hàng như vải vóc hay bông mới thu hút nhiều người.

"Em có muốn mua gì không?" Lục Thừa Lễ thấy Lý Thanh Thanh nhìn ngó khắp nơi, hỏi.

Nhìn quanh một lúc, Lý Thanh Thanh chán nản lắc đầu. Phần lớn những thứ trong cung tiêu xã, không gian của cô không hề thiếu, nên cô không muốn mua gì thêm. Hơn nữa, các món ở đây không chỉ cần tiền mà còn phải có phiếu.

Cô đã kiếm được tiền từ Lục đại ca và cha mình nhưng phiếu thì không có cách nào.

"Không có gì cần mua cả. Hay mình về luôn đi."

Cô nhớ trong sọt tre vẫn còn hơn 10 cân thịt, khá nặng, đeo sọt lâu quá cũng không thoải mái.

"Vậy để anh mua ít kẹo sữa thỏ trắng nhé. Loại này cho Thạch Đầu ăn cũng tốt."

Cô biết kẹo sữa thời này không có chất phụ gia, thậm chí pha với nước còn có vị thơm của sữa. Lục Thừa Lễ lấy hết phiếu kẹo ra mua 1 cân kẹo, sau đó bỏ vào trong sọt tre của Lý Thanh Thanh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi mở sọt, nhìn thấy một đống thịt bên trong, anh hơi khựng lại nhưng vẫn điềm tĩnh bỏ kẹo vào rồi đeo sọt lên lưng:

"Để anh đeo cho."

Lý Thanh Thanh vốn cũng không định giấu anh. Dù sao họ cũng ăn chung, cô không cần phải giấu giếm, thuận tay đưa gùi cho anh.

Hai người cùng rời khỏi cung tiêu xã, đợi ra khỏi thị trấn, Lục Thừa Lễ mới hỏi: "Nhà họ còn có thịt à?"

"Ừ." Cô trả lời tỉnh bơ, vì vốn dĩ không ai biết số thịt này từ đâu mà ra.

"Đúng lúc gặp phải nên em mua thêm một ít. Tối nay em làm thịt kho tàu nhé?"

"Em biết làm thịt kho tàu hả?"

"Hồi trước em có nghe bạn em nói qua cách làm rồi. Mua nhiều thịt thế này thì phải ăn cho ra trò chứ."

Từ khi tới đây, cô chưa được ăn bữa thịt nào, thèm muốn chết.

"Cha mẹ em không đồng ý cũng không được. Trời nóng thế này, không ăn chẳng lẽ để hỏng à?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt

Số ký tự: 0