Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Bị Nam Thanh Niên Trí Thức Tuấn Tú Để Mắt
Thăm Anh Hai
2024-11-20 23:49:48
"Thì cũng bởi vì trồng vội gặt vội mà."
Lý Thanh Thanh sờ mũi.
"Cháu muốn bồi bổ cho các anh nên mới định lên đây mua dầu. Dù sao cháu cũng không xuống ruộng, tiện thể đi đón Thạch Đầu về luôn, để cô cả cũng đỡ bận."
"Thật sự là thế à?"
Cô cả vẫn chưa tin.
"Thật mà!"
Lý Thanh Thanh ôm lấy cánh tay Lý Tiểu Cúc.
"Cô ơi, cháu lừa cô làm gì, cô cũng thấy rồi đấy!"
Cô cả nhìn vào sọt tre.
"Được rồi, cô đi xem Thạch Đầu đã dậy chưa."
Lý Thanh Thanh mỉm cười nhìn theo bóng dáng cô cả đi vào phòng ngủ, lén lút lấy ra một bình dầu, mò vào nhà bếp của cô cả, đổ đầy bình dầu của bà ấy rồi mới quay lại ngồi trong phòng khách.
"Thạch Đầu, cháu trai yêu quý của cô!"
Thạch Đầu dụi mắt khi được bà cô ôm ra, vừa nhìn thấy cô út yêu thích nhất của mình, cậu bé liền cười hớn hở.
"Thạch Đầu." Lý Thanh Thanh đón lấy cháu trai nhỏ từ tay Lý Tiểu Cúc, vui vẻ hôn nhẹ lên má cậu bé hai cái.
Thạch Đầu cười toe toét, ôm chặt cổ cô út không chịu buông.
"Xem tình cảm của hai cô cháu cháu kìa. Thạch Đầu, bà cô nuôi cháu bao lâu rồi mà bây giờ cháu chỉ biết tới cô út của cháu thôi."
Lý Tiểu Cúc tỏ vẻ ghen tuông nói.
"Cô ơi, tình cảm của cháu với cô cũng rất tốt mà!"
"Lại tán dóc! Cô hấp trứng cho Thạch Đầu rồi, cháu cho nó ăn một chút, cô đi mua ít thịt, trưa nay hai đứa ăn ở nhà cô đi."
"Không cần đâu cô." Lý Thanh Thanh vội vàng kéo tay Lý Tiểu Cúc.
"Cháu chuẩn bị về ngay, còn phải đến thăm anh hai cháu nữa. Trong nhà đang nhiều việc, cháu về sớm còn có thể giúp mọi người nấu cơm."
Lý Tiểu Cúc nghĩ thấy cũng phải.
"Vậy để lát nữa cô tiễn cháu về nhé?"
"Không cần đâu cô!"
Còn gạo và mì vẫn chưa mang theo, Lý Thanh Thanh sao dám để cô cả đưa mình về.
"Chị Tuyết về mà không có ai ở nhà thì cũng không tiện. Cháu có thể tự về, không thì nhờ anh hai cháu đưa về cũng được."
Lý Tiểu Cúc nhớ ra con gái mình đi chơi mà không mang chìa khóa, quả thực không tiện rời đi.
"Thế thì được, cháu về sớm một chút, càng trưa mặt trời càng to đấy."
"Vâng ạ."
Lý Thanh Thanh cho cháu trai ăn no.
Lý Tiểu Cúc đã chuẩn bị sẵn sọt tre, đặt cháu trai vào bên trong, để Lý Thanh Thanh đeo sọt rồi lên đường.
Trên đường đi, Lý Thanh Thanh tính toán số tiền cần thiết cho những thứ đã mua, nghĩ rằng số còn thiếu cô sẽ để anh hai bù thêm. Dù gì cũng đã mua rồi, chắc anh cả không thể nói gì đâu. Những thứ tốt như vậy, cũng không thể bỏ qua được.
Khi đến xưởng sản xuất đồ gỗ, Lý Thanh Thanh nhờ một công nhân gọi anh hai mình xuống, còn cô thì ngồi chờ dưới bóng cây. Chẳng bao lâu sau, cô thấy anh hai Lý Ái Đảng trong bộ đồ công nhân màu xám chạy ra.
"Thanh Thanh, sao em lại đến đây?"
Lý Ái Đảng chạy đến trước mặt em gái, ánh mắt đầy lo lắng.
"Em đến đón Thạch Đầu, tiện thể qua đây thăm anh."
Nhắc đến tên Thạch Đầu, cậu bé thò đầu ra khỏi cái sọt tre.
"Thạch Đầu." Anh hai Lý xoa đầu cháu trai.
"Anh hai." Lý Thanh Thanh nhìn quanh thấy không có ai, nhỏ giọng hỏi: "Anh có tiền không?"
Ánh mắt Lý Ái Đảng lóe lên, anh cũng nhìn xung quanh rồi đáp: "Em cần bao nhiêu?"
"12 đồng 5 hào."
Lý Thanh Thanh sờ mũi.
"Cháu muốn bồi bổ cho các anh nên mới định lên đây mua dầu. Dù sao cháu cũng không xuống ruộng, tiện thể đi đón Thạch Đầu về luôn, để cô cả cũng đỡ bận."
"Thật sự là thế à?"
Cô cả vẫn chưa tin.
"Thật mà!"
Lý Thanh Thanh ôm lấy cánh tay Lý Tiểu Cúc.
"Cô ơi, cháu lừa cô làm gì, cô cũng thấy rồi đấy!"
Cô cả nhìn vào sọt tre.
"Được rồi, cô đi xem Thạch Đầu đã dậy chưa."
Lý Thanh Thanh mỉm cười nhìn theo bóng dáng cô cả đi vào phòng ngủ, lén lút lấy ra một bình dầu, mò vào nhà bếp của cô cả, đổ đầy bình dầu của bà ấy rồi mới quay lại ngồi trong phòng khách.
"Thạch Đầu, cháu trai yêu quý của cô!"
Thạch Đầu dụi mắt khi được bà cô ôm ra, vừa nhìn thấy cô út yêu thích nhất của mình, cậu bé liền cười hớn hở.
"Thạch Đầu." Lý Thanh Thanh đón lấy cháu trai nhỏ từ tay Lý Tiểu Cúc, vui vẻ hôn nhẹ lên má cậu bé hai cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thạch Đầu cười toe toét, ôm chặt cổ cô út không chịu buông.
"Xem tình cảm của hai cô cháu cháu kìa. Thạch Đầu, bà cô nuôi cháu bao lâu rồi mà bây giờ cháu chỉ biết tới cô út của cháu thôi."
Lý Tiểu Cúc tỏ vẻ ghen tuông nói.
"Cô ơi, tình cảm của cháu với cô cũng rất tốt mà!"
"Lại tán dóc! Cô hấp trứng cho Thạch Đầu rồi, cháu cho nó ăn một chút, cô đi mua ít thịt, trưa nay hai đứa ăn ở nhà cô đi."
"Không cần đâu cô." Lý Thanh Thanh vội vàng kéo tay Lý Tiểu Cúc.
"Cháu chuẩn bị về ngay, còn phải đến thăm anh hai cháu nữa. Trong nhà đang nhiều việc, cháu về sớm còn có thể giúp mọi người nấu cơm."
Lý Tiểu Cúc nghĩ thấy cũng phải.
"Vậy để lát nữa cô tiễn cháu về nhé?"
"Không cần đâu cô!"
Còn gạo và mì vẫn chưa mang theo, Lý Thanh Thanh sao dám để cô cả đưa mình về.
"Chị Tuyết về mà không có ai ở nhà thì cũng không tiện. Cháu có thể tự về, không thì nhờ anh hai cháu đưa về cũng được."
Lý Tiểu Cúc nhớ ra con gái mình đi chơi mà không mang chìa khóa, quả thực không tiện rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thế thì được, cháu về sớm một chút, càng trưa mặt trời càng to đấy."
"Vâng ạ."
Lý Thanh Thanh cho cháu trai ăn no.
Lý Tiểu Cúc đã chuẩn bị sẵn sọt tre, đặt cháu trai vào bên trong, để Lý Thanh Thanh đeo sọt rồi lên đường.
Trên đường đi, Lý Thanh Thanh tính toán số tiền cần thiết cho những thứ đã mua, nghĩ rằng số còn thiếu cô sẽ để anh hai bù thêm. Dù gì cũng đã mua rồi, chắc anh cả không thể nói gì đâu. Những thứ tốt như vậy, cũng không thể bỏ qua được.
Khi đến xưởng sản xuất đồ gỗ, Lý Thanh Thanh nhờ một công nhân gọi anh hai mình xuống, còn cô thì ngồi chờ dưới bóng cây. Chẳng bao lâu sau, cô thấy anh hai Lý Ái Đảng trong bộ đồ công nhân màu xám chạy ra.
"Thanh Thanh, sao em lại đến đây?"
Lý Ái Đảng chạy đến trước mặt em gái, ánh mắt đầy lo lắng.
"Em đến đón Thạch Đầu, tiện thể qua đây thăm anh."
Nhắc đến tên Thạch Đầu, cậu bé thò đầu ra khỏi cái sọt tre.
"Thạch Đầu." Anh hai Lý xoa đầu cháu trai.
"Anh hai." Lý Thanh Thanh nhìn quanh thấy không có ai, nhỏ giọng hỏi: "Anh có tiền không?"
Ánh mắt Lý Ái Đảng lóe lên, anh cũng nhìn xung quanh rồi đáp: "Em cần bao nhiêu?"
"12 đồng 5 hào."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro