Xuyên Về Thập Niên 80, Ta Cùng Cả Nhà Tích Trữ Vật Tư Nhờ Nằm Mơ
Lên Huyện Bán Đ...
2024-09-11 21:32:37
Số nguyên liệu mà Chu Tuệ Mẫn mua để nguỵ trang cũng không tốn bao nhiêu tiền, cũng không nhiều nhặn gì, chỉ là cố ý chất đầy cho người ta có cảm giác như đã mua rất nhiều mà thôi.
“Mẹ đã mua gì đâu, nghĩ trong không gian còn nhiều, cứ việc lấy ra dùng là được." Chu Tuệ Mẫn nói.
Việc mua sắm này, kỳ thực là diễn cho dân làng xem, để người ngoài biết được chuyện này mà thôi.
“Vậy chúng ta lấy nguyên liệu ra bày biện trước, sáng mai đi bán luôn.” Thẩm Mộng Dao nói, dù sao thì thời tiết hiện tại cũng đủ lạnh, để bên ngoài cũng không sợ hỏng.
“Vâng ạ."
Hai mẹ con cùng nhau chuẩn bị, Thẩm Dược Quân đi xử lý số thảo dược vừa hái về, xử lý xong ngày mai có thể mang đi bán luôn.
Sau khi bày biện nguyên liệu, chiếc xe đẩy trống trơn trông cũng phong phú hơn rất nhiều.
Hôm sau, một nhà ba người đẩy xe đẩy, đeo theo chiến lợi phẩm từ trên núi xuống, cùng nhau lên đường đến huyện thành.
Chỉ riêng việc đi bộ cũng đã mất rất lâu, một lần nữa khiến ba người cảm thán về sự bất tiện do giao thông lạc hậu mang lại, vì vậy phải kiếm tiền rời khỏi thôn Hạnh Phúc, đến nơi phát triển hơn mới có khả năng nâng cao chất lượng và phẩm chất cuộc sống.
Tới huyện thành, ba người trước tiên chọn một ngã tư có vẻ đông đúc người qua lại.
“Mẹ, mẹ ở đây dọn dẹp trước, sắp xếp xe đẩy, nhóm lửa, con với bố đi bán thảo dược với gà rừng, thỏ rừng xong sẽ quay lại bán bánh kếp với mẹ." Thẩm Mộng Dao nói.
“Con với bố đi đi, không cần lo cho mẹ." Chu Tuệ Mẫn phẩy tay, mở tấm vải phủ trên xe đẩy ra, không ngẩng đầu lên mà bắt tay vào làm việc.
Thẩm Dược Quân và Thẩm Mộng Dao vừa đi vừa quan sát, muốn bán thảo dược thì phải đến thẳng tiệm thuốc, gặp ai cũng hỏi.
“Xin hỏi, ở đây có thu mua thảo dược không?” Thẩm Dược Quân giới thiệu: “Chúng tôi tự tay hái trên núi, thảo dược hoàn toàn tự nhiên, chất lượng đều rất tốt.”
Thẩm Dược Quân là chuyên gia trong lĩnh vực này, đã được ông thẩm định là thảo dược tốt thì chắc chắn là tốt.
Nhưng người của tiệm thuốc rõ ràng không nghĩ vậy, giọng điệu có chút khinh thường hỏi: “Hái trên núi thì có hàng gì tốt, thảo dược bình thường thì tiệm thuốc chúng tôi căn bản không cần...”
Tuy nhiên, ông ta còn chưa dứt lời, Thẩm Mộng Dao đã từ trong sọt lấy ra một nắm, hỏi: “Cái này chắc không phải loại bình thường đâu, tôi thấy trong tiệm của ông——”
Thẩm Mộng Dao đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện dược liệu trong tiệm thuốc này cũng chỉ là loại bình thường, chưa đến mức coi thường thảo dược mà họ hái.
“Loại thảo dược chất lượng như thế này cũng không nhiều đâu nhỉ.” Thẩm Mộng Dao nói tiếp lời vừa rồi, giọng điệu vẫn khá khách sáo và uyển chuyển, dù sao cũng phải bán thảo dược mà!
Đối phương tuy lúc đầu tỏ vẻ khinh thường, nhưng sau khi nhìn thấy thứ tốt thì thái độ lại thay đổi.
“Được được, lấy đây cho tôi xem nào!” Đối phương nói, thuận thế xem hết thảo dược trong sọt.
“Không tệ, tôi có thể thu mua!” Đối phương lúc này rất hài lòng, hỏi: “Các người định bán bao nhiêu?”
Trước khi đến quên không hỏi giá cả thị trường, bây giờ đối phương lại để cho họ tự báo giá, Thẩm Dược Quân nhất thời không biết quyết định thế nào, đang do dự thì Thẩm Mộng Dao liếc mắt nhìn thấy giá bán trong tiệm thuốc, trong lòng nhẩm tính, liền báo giá cao hơn một chút.
“Tất cả số này, tổng cộng tám hào.” Thẩm Mộng Dao nói.
“Mẹ đã mua gì đâu, nghĩ trong không gian còn nhiều, cứ việc lấy ra dùng là được." Chu Tuệ Mẫn nói.
Việc mua sắm này, kỳ thực là diễn cho dân làng xem, để người ngoài biết được chuyện này mà thôi.
“Vậy chúng ta lấy nguyên liệu ra bày biện trước, sáng mai đi bán luôn.” Thẩm Mộng Dao nói, dù sao thì thời tiết hiện tại cũng đủ lạnh, để bên ngoài cũng không sợ hỏng.
“Vâng ạ."
Hai mẹ con cùng nhau chuẩn bị, Thẩm Dược Quân đi xử lý số thảo dược vừa hái về, xử lý xong ngày mai có thể mang đi bán luôn.
Sau khi bày biện nguyên liệu, chiếc xe đẩy trống trơn trông cũng phong phú hơn rất nhiều.
Hôm sau, một nhà ba người đẩy xe đẩy, đeo theo chiến lợi phẩm từ trên núi xuống, cùng nhau lên đường đến huyện thành.
Chỉ riêng việc đi bộ cũng đã mất rất lâu, một lần nữa khiến ba người cảm thán về sự bất tiện do giao thông lạc hậu mang lại, vì vậy phải kiếm tiền rời khỏi thôn Hạnh Phúc, đến nơi phát triển hơn mới có khả năng nâng cao chất lượng và phẩm chất cuộc sống.
Tới huyện thành, ba người trước tiên chọn một ngã tư có vẻ đông đúc người qua lại.
“Mẹ, mẹ ở đây dọn dẹp trước, sắp xếp xe đẩy, nhóm lửa, con với bố đi bán thảo dược với gà rừng, thỏ rừng xong sẽ quay lại bán bánh kếp với mẹ." Thẩm Mộng Dao nói.
“Con với bố đi đi, không cần lo cho mẹ." Chu Tuệ Mẫn phẩy tay, mở tấm vải phủ trên xe đẩy ra, không ngẩng đầu lên mà bắt tay vào làm việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Dược Quân và Thẩm Mộng Dao vừa đi vừa quan sát, muốn bán thảo dược thì phải đến thẳng tiệm thuốc, gặp ai cũng hỏi.
“Xin hỏi, ở đây có thu mua thảo dược không?” Thẩm Dược Quân giới thiệu: “Chúng tôi tự tay hái trên núi, thảo dược hoàn toàn tự nhiên, chất lượng đều rất tốt.”
Thẩm Dược Quân là chuyên gia trong lĩnh vực này, đã được ông thẩm định là thảo dược tốt thì chắc chắn là tốt.
Nhưng người của tiệm thuốc rõ ràng không nghĩ vậy, giọng điệu có chút khinh thường hỏi: “Hái trên núi thì có hàng gì tốt, thảo dược bình thường thì tiệm thuốc chúng tôi căn bản không cần...”
Tuy nhiên, ông ta còn chưa dứt lời, Thẩm Mộng Dao đã từ trong sọt lấy ra một nắm, hỏi: “Cái này chắc không phải loại bình thường đâu, tôi thấy trong tiệm của ông——”
Thẩm Mộng Dao đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện dược liệu trong tiệm thuốc này cũng chỉ là loại bình thường, chưa đến mức coi thường thảo dược mà họ hái.
“Loại thảo dược chất lượng như thế này cũng không nhiều đâu nhỉ.” Thẩm Mộng Dao nói tiếp lời vừa rồi, giọng điệu vẫn khá khách sáo và uyển chuyển, dù sao cũng phải bán thảo dược mà!
Đối phương tuy lúc đầu tỏ vẻ khinh thường, nhưng sau khi nhìn thấy thứ tốt thì thái độ lại thay đổi.
“Được được, lấy đây cho tôi xem nào!” Đối phương nói, thuận thế xem hết thảo dược trong sọt.
“Không tệ, tôi có thể thu mua!” Đối phương lúc này rất hài lòng, hỏi: “Các người định bán bao nhiêu?”
Trước khi đến quên không hỏi giá cả thị trường, bây giờ đối phương lại để cho họ tự báo giá, Thẩm Dược Quân nhất thời không biết quyết định thế nào, đang do dự thì Thẩm Mộng Dao liếc mắt nhìn thấy giá bán trong tiệm thuốc, trong lòng nhẩm tính, liền báo giá cao hơn một chút.
“Tất cả số này, tổng cộng tám hào.” Thẩm Mộng Dao nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro