Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái
Đưa Tiền
Nhất Chi Đằng La
2024-11-15 20:10:02
Vân Sở Lại ngồi cạnh bếp lò trong hầm bếp, cô bưng cái bát sành Tống Quế Anh đưa cho mình, cái bát đã bị sứt mẻ, trong bát là cháo màu vàng nhạt, thật ra đây là hỗn hợp từ bột ngô và nước khuấy đều lên mà thôi, rất loãng.
Vân Sơn nhìn thoáng qua Vân Sở Lại mà không nói gì, ông ấy chắp tay ra sau lưng rồi ra cửa.
Lúc Vân Sở Lại ăn cháo thì Vân Tiểu Ngư mười tuổi và Vân Tiểu Hà bảy tuổi nhìn chằm chằm vào bát của cô, hai mắt chưa từng chớp một lần, không ngừng liếm môi đã khô khốc, dáng vẻ vô cùng thèm ăn.
Tống Quế Anh vét từ trong nồi ra được mười nắm cơm, nhét vào tay hai người Vân Tiểu Ngư và Vân Tiểu Hà một nắm, rồi phất tay đuổi bọn họ đi.
“Đây, hai đứa sang một bên mà ăn, đừng quấy rầy cô ăn cơm, đi đi đi!”
Cơm vừa đến tay thì hai đứa bé vui vẻ đến mức nhảy lên, lập tức chạy ra xa.
Tống Quế Anh ngẫm nghĩ rồi đưa cho Vân Sở Lại thêm một nắm cơm, nói: “Sở Lại, ăn một nắm đi, chống đói.”
Vân Sở Lại hơi sửng sốt, cô nhận lấy nắm cơm vẫn còn hơi nóng, có thể ngửi được một mùi thơm thoang thoảng của gạo, vừa ngửi vào đã rất muốn ăn, cô há miệng cắn một cái nhưng ngay sau đó cô phải nhíu mày, kiên trì nuốt cơm xuống.
Cái này gọi là cơm nắm nhưng rất khô, khi nuốt xuống còn khiến cổ họng đau, có lẽ đây là rơm rạ, cây cỏ trộn với bột ngô mà bóp thành, trong này cũng không có muối, nếu ăn nhiều loại thức ăn này, đoán chừng việc đại tiện sẽ rất khó khăn.
Vân Sở Lại mấp máy môi nhưng không kén chọn, cô cắn hai ba miếng ăn hết nắm cơm.
Mặc dù thứ này khó ăn nhưng lúc này khó mà có được thức ăn nào ngon hơn, dù sao nó cũng tốt hơn thân cây mài thành bột.
Cô phải biết quý trọng cuộc sống trước mắt này, trong tương lai sợ là đến cơm nắm làm bằng rơm rạ, cây cỏ cũng không có mà ăn.
Lúc này, cô chợt nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ, cô quay đầu nhìn lại thì thấy Tống Quế Anh đang đứng trước vạc đựng lương thực.
Bà ấy cúi đầu nhìn vạc lương thực, giữa hai đầu lông mày hiện rõ vẻ u sầu.
Vân Sở Lại đứng lên, đi đến cạnh Tống Quế Anh, cô cũng nhìn vào vạc lương thực, trong này chỉ có một lớp bột ngô rất mỏng, nếu dùng bầu múc cũng không được bao nhiêu. Xem ra trong nhà bọn họ đã nghèo rớt mồng tơi rồi.
“Mẹ, trong nhà hết lương thực rồi sao?” Vân Sở Lại thở dài, cô không ngờ tình hình đã đến mức gấp rút thế này.
Sắc mặt Tống Quế Anh tiều tụy, bà ấy siết chặt nắm tay trong tay áo mình, nhỏ giọng nói: Để con vất vả theo mẹ rồi.”
Vân Sở Lại chớp mắt mấy cái, vẻ mặt do dự, cô ngẫm nghĩ một lát, rốt cuộc Vân Sở Lại vẫn nghĩ đến lòng tốt của Tống Quế Anh nên cô sờ vào túi quần, móc ra hai đồng bạc, để vào lòng bàn tay mình, đưa đến: “Ngày mai, con đi theo mẹ đến huyện thành mua một ít lương thực.”
Tống Quế Anh giật mình, bà ấy nhìn ngó bốn phía, trong lòng thầm nhủ cũng may mà không có ai ở quanh đây.
Vân Sơn nhìn thoáng qua Vân Sở Lại mà không nói gì, ông ấy chắp tay ra sau lưng rồi ra cửa.
Lúc Vân Sở Lại ăn cháo thì Vân Tiểu Ngư mười tuổi và Vân Tiểu Hà bảy tuổi nhìn chằm chằm vào bát của cô, hai mắt chưa từng chớp một lần, không ngừng liếm môi đã khô khốc, dáng vẻ vô cùng thèm ăn.
Tống Quế Anh vét từ trong nồi ra được mười nắm cơm, nhét vào tay hai người Vân Tiểu Ngư và Vân Tiểu Hà một nắm, rồi phất tay đuổi bọn họ đi.
“Đây, hai đứa sang một bên mà ăn, đừng quấy rầy cô ăn cơm, đi đi đi!”
Cơm vừa đến tay thì hai đứa bé vui vẻ đến mức nhảy lên, lập tức chạy ra xa.
Tống Quế Anh ngẫm nghĩ rồi đưa cho Vân Sở Lại thêm một nắm cơm, nói: “Sở Lại, ăn một nắm đi, chống đói.”
Vân Sở Lại hơi sửng sốt, cô nhận lấy nắm cơm vẫn còn hơi nóng, có thể ngửi được một mùi thơm thoang thoảng của gạo, vừa ngửi vào đã rất muốn ăn, cô há miệng cắn một cái nhưng ngay sau đó cô phải nhíu mày, kiên trì nuốt cơm xuống.
Cái này gọi là cơm nắm nhưng rất khô, khi nuốt xuống còn khiến cổ họng đau, có lẽ đây là rơm rạ, cây cỏ trộn với bột ngô mà bóp thành, trong này cũng không có muối, nếu ăn nhiều loại thức ăn này, đoán chừng việc đại tiện sẽ rất khó khăn.
Vân Sở Lại mấp máy môi nhưng không kén chọn, cô cắn hai ba miếng ăn hết nắm cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù thứ này khó ăn nhưng lúc này khó mà có được thức ăn nào ngon hơn, dù sao nó cũng tốt hơn thân cây mài thành bột.
Cô phải biết quý trọng cuộc sống trước mắt này, trong tương lai sợ là đến cơm nắm làm bằng rơm rạ, cây cỏ cũng không có mà ăn.
Lúc này, cô chợt nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ, cô quay đầu nhìn lại thì thấy Tống Quế Anh đang đứng trước vạc đựng lương thực.
Bà ấy cúi đầu nhìn vạc lương thực, giữa hai đầu lông mày hiện rõ vẻ u sầu.
Vân Sở Lại đứng lên, đi đến cạnh Tống Quế Anh, cô cũng nhìn vào vạc lương thực, trong này chỉ có một lớp bột ngô rất mỏng, nếu dùng bầu múc cũng không được bao nhiêu. Xem ra trong nhà bọn họ đã nghèo rớt mồng tơi rồi.
“Mẹ, trong nhà hết lương thực rồi sao?” Vân Sở Lại thở dài, cô không ngờ tình hình đã đến mức gấp rút thế này.
Sắc mặt Tống Quế Anh tiều tụy, bà ấy siết chặt nắm tay trong tay áo mình, nhỏ giọng nói: Để con vất vả theo mẹ rồi.”
Vân Sở Lại chớp mắt mấy cái, vẻ mặt do dự, cô ngẫm nghĩ một lát, rốt cuộc Vân Sở Lại vẫn nghĩ đến lòng tốt của Tống Quế Anh nên cô sờ vào túi quần, móc ra hai đồng bạc, để vào lòng bàn tay mình, đưa đến: “Ngày mai, con đi theo mẹ đến huyện thành mua một ít lương thực.”
Tống Quế Anh giật mình, bà ấy nhìn ngó bốn phía, trong lòng thầm nhủ cũng may mà không có ai ở quanh đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro