Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái
Ra Hang Sói, Và...
Nhất Chi Đằng La
2024-11-15 20:10:02
Cơ thể Vân Sở Lại thẳng băng, khóe mắt cô đảo qua đội ngũ cầm kiếm, nhìn quân phục màu đen thì trong lòng càng nặng nề hơn. Cho dù là tư thế hay tốc độ chạy của người người này cũng vô cùng nghiêm chỉnh, có lực, hoàn toàn không giống quân lính bị mất thủ lĩnh.
Trong (Phong Hỏa Liên Thiên), thế lực hỗn tạp, Tứ Tượng đảng, Liên đảng, chính phủ bù nhìn, quân Nhật, các phiến quân phiệt đều có tốt có xấu nhưng không thể nghi ngờ, rất khó dây vào các thế lực này.
Rất nhanh sau đó, phía bên kia của cánh rừng đã vang lên một loạt tiếng súng vang dội.
Trong lòng Vân Sở Lại vô cùng bi ai. Cô vừa chân chính thoát ra khỏi hang sói thì lại bước vào hang hổ rồi.
Chỉ dựa vào quân phục, cô rất khó phân biệt được lai lịch của đám người này nhưng cô có thể khẳng định đám người này không phải người của nam chính Lãnh Phong.
Hiện tại dưới tay Lãnh Phong chỉ có hai ba con mèo nhỏ, còn chưa phát triển đến thôn Vân Gia thì không có khả năng là người của Lãnh Phong.
Đột nhiên từ phía sau cô vang lên tiếng ho khan, ngay sau đó là tiếng bước chân có vẻ hơi lười biếng.
Tinh thần Vân Sở Lại căng cứng, môi mím chặt, cô cũng không biết vận mệnh của mình sẽ thế nào.
Một cái bóng xuất hiện, bao phủ người cô.
Vân Sở Lại chỉ nhìn thấy một đôi chân dài, thẳng tắp trong chiếc quần lính. Bất chợt lại tiếp tục vang lên một tiếng ho khan nữa, Vân Sở Lại còn chưa kịp phản ứng thì lời đã từ trong miệng thoát ra: “Bị cảm thì nhớ uống thuốc.”
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, sắc mặt Vân Sở Lại đã tái nhợt. Bệnh nghề nghiệp đã ăn sâu trong người cô.
Dường như người đứng trước mặt cô cũng sửng sốt, bất chợt anh cười khẽ, nói một tiếng như đang trào phúng: “À.”
Lông tơ trên người Vân Sở Lại dựng đứng, sau đó cô lại nghe một giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên: “Ngẩng đầu lên.”
Giọng nói của anh rất rõ ràng, âm cuối kéo dài, giống như có một sợi lông vũ vừa xoẹt qua trái tim tạo nên một trận tê dại, đó là một người đàn ông trẻ tuổi.
Vân Sở Lại nhắm mắt lại, sau đó dần dần mở mắt ra.
Cô phải chớp mắt mấy lần mà không dám đưa tay lên quẹt vết máu văng lên mí mắt mình, giọng nói của cô đã khàn đặc: “Cảm ơn trưởng quan cứu mạng. Khi còn bé tôi từng học chút y thuật với thầy thuốc trong thôn, hay là tôi bắt mạch cho trưởng quan, xem vì sao khiến ngài ho khan như vậy.”
Người đàn ông giống như rất hào hứng, âm cuối lại kéo dài: “Ồ? Y thuật sao?”
Vân Sở Lại gật đầu một cái, trong giọng nói lộ vẻ khổ sở: “Trưởng quan, tôi chỉ là một kẻ xui xẻo bị lưu dân truy kích, tôi không dám quấy rầy ngài nghỉ ngơi, là do tôi không đúng, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tôi!”
Người đàn ông im lặng một lát, anh khẽ cười nói: “Vậy cô bắt mạch đi! Tôi nên uống thuốc gì? Nếu cô nói chuẩn thì tôi thả cô đi!”
Vân Sở Lại hít một hơi thật sâu, vươn tay về phía người đàn ông, cố gắng để bản thân được bình tĩnh: “Phiền ngài đưa tay ra.”
Người đàn ông lại im lặng một lát, anh vươn tay về phía cô, Vân Sở Lại thẳng lưng lên.
Trong (Phong Hỏa Liên Thiên), thế lực hỗn tạp, Tứ Tượng đảng, Liên đảng, chính phủ bù nhìn, quân Nhật, các phiến quân phiệt đều có tốt có xấu nhưng không thể nghi ngờ, rất khó dây vào các thế lực này.
Rất nhanh sau đó, phía bên kia của cánh rừng đã vang lên một loạt tiếng súng vang dội.
Trong lòng Vân Sở Lại vô cùng bi ai. Cô vừa chân chính thoát ra khỏi hang sói thì lại bước vào hang hổ rồi.
Chỉ dựa vào quân phục, cô rất khó phân biệt được lai lịch của đám người này nhưng cô có thể khẳng định đám người này không phải người của nam chính Lãnh Phong.
Hiện tại dưới tay Lãnh Phong chỉ có hai ba con mèo nhỏ, còn chưa phát triển đến thôn Vân Gia thì không có khả năng là người của Lãnh Phong.
Đột nhiên từ phía sau cô vang lên tiếng ho khan, ngay sau đó là tiếng bước chân có vẻ hơi lười biếng.
Tinh thần Vân Sở Lại căng cứng, môi mím chặt, cô cũng không biết vận mệnh của mình sẽ thế nào.
Một cái bóng xuất hiện, bao phủ người cô.
Vân Sở Lại chỉ nhìn thấy một đôi chân dài, thẳng tắp trong chiếc quần lính. Bất chợt lại tiếp tục vang lên một tiếng ho khan nữa, Vân Sở Lại còn chưa kịp phản ứng thì lời đã từ trong miệng thoát ra: “Bị cảm thì nhớ uống thuốc.”
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, sắc mặt Vân Sở Lại đã tái nhợt. Bệnh nghề nghiệp đã ăn sâu trong người cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như người đứng trước mặt cô cũng sửng sốt, bất chợt anh cười khẽ, nói một tiếng như đang trào phúng: “À.”
Lông tơ trên người Vân Sở Lại dựng đứng, sau đó cô lại nghe một giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên: “Ngẩng đầu lên.”
Giọng nói của anh rất rõ ràng, âm cuối kéo dài, giống như có một sợi lông vũ vừa xoẹt qua trái tim tạo nên một trận tê dại, đó là một người đàn ông trẻ tuổi.
Vân Sở Lại nhắm mắt lại, sau đó dần dần mở mắt ra.
Cô phải chớp mắt mấy lần mà không dám đưa tay lên quẹt vết máu văng lên mí mắt mình, giọng nói của cô đã khàn đặc: “Cảm ơn trưởng quan cứu mạng. Khi còn bé tôi từng học chút y thuật với thầy thuốc trong thôn, hay là tôi bắt mạch cho trưởng quan, xem vì sao khiến ngài ho khan như vậy.”
Người đàn ông giống như rất hào hứng, âm cuối lại kéo dài: “Ồ? Y thuật sao?”
Vân Sở Lại gật đầu một cái, trong giọng nói lộ vẻ khổ sở: “Trưởng quan, tôi chỉ là một kẻ xui xẻo bị lưu dân truy kích, tôi không dám quấy rầy ngài nghỉ ngơi, là do tôi không đúng, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tôi!”
Người đàn ông im lặng một lát, anh khẽ cười nói: “Vậy cô bắt mạch đi! Tôi nên uống thuốc gì? Nếu cô nói chuẩn thì tôi thả cô đi!”
Vân Sở Lại hít một hơi thật sâu, vươn tay về phía người đàn ông, cố gắng để bản thân được bình tĩnh: “Phiền ngài đưa tay ra.”
Người đàn ông lại im lặng một lát, anh vươn tay về phía cô, Vân Sở Lại thẳng lưng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro