Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái
Kích Thích
Nhất Chi Đằng La
2024-11-15 20:10:02
Vả lại sau khi Hoắc Trạm chết, Hoắc Khôn Bằng cực kỳ bi thương, ông ấy bị đả kích đến mức không còn hứng thú với ‘không chiến không vui’ nữa, chỉ cố thủ ở một góc.
Sau này, quân Nhật có thể tiến quân thần tốc, liên tục chiếm đất của Cửu Châu cũng có liên quan rất lớn đến việc này.
Về tư mà nói, Hoắc Trạm đã cứu cô, mặc dù anh có mục đích nhưng việc anh cứu cô vẫn là sự thật.
Con người cô không có ưu điểm gì lớn nhưng cô hiểu ‘có ơn tất báo’, chỉ là trước đó cô đã nhắc nhở Hoắc Trạm nên tiêm sulfanilamide, với tài lực của Hoắc Gia Quân, không có khả năng lại không thể có được sulfanilamide để tiêm.
Trong tiểu thuyết, cho dù cô không xuất hiện thì vẫn có quân y, kết quả tiêm sulfanilamide cũng không giúp ích được gì. Mặc dù không biết vì sao Hoắc Trạm lại lặn lội ngàn dặm xa xôi đến tỉnh Quảng Lương làm gì nhưng nơi này cũng chính là nơi chôn cất anh.
Nghĩ như vậy, lúc Vân Sở Lại lại nhìn đến gương mặt đẹp trai của Hoắc Trạm, cô không khỏi cảm thấy thương xót và buồn mà không biết lý do.
Mặc dù cô biết Hoắc Trạm chết vì viêm phổi nhưng muốn chữa bệnh phải dùng đúng thuốc, mà loại thuốc tiêu viêm tốt nhất hiện nay cũng không có tác dụng với anh, cho dù Hoa Đà có tái sinh mà trong tay không có thuốc thì cũng không bột đố gột nên hồ, làm sao chữa trị?
Nếu cô có amoxicillin thì tốt biết mấy, loại thuốc kháng viêm này rất có hiệu quả.
Đáng tiếc, phải đến năm 1962 thì amoxicillin mới được chế tạo ra, mà kể cả là penicilin, cũng phải đến hai năm sau mới được vận chuyển vào Cửu Châu, đến hiện tại penicilin vẫn chỉ là nấm mốc trong phòng thí nghiệm sinh vật hóa học.
Hoắc Trạm chưa trả lời cô thì một lính gác bỗng từ phía trước chạy đến.
Anh ta chào Hoắc Trạm, giọng nói gấp rút: “Báo cáo thiếu soái! Phát hiện ở tám trăm dặm phía trước có một đội quân Nhật Bản đang tiến về phía trước, đoán chừng năm mươi người, hẳn là một tiểu đội bộ binh, hướng đi đến là một thôn làng.”
Nghe đến đây, trái tim của Vân Sở Lại ‘thịch’ một tiếng.
Xem ra cho dù cô thoát ly hỏi nội dung cốt truyện nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện.
Chỉ là cốt truyện vẫn có chỗ thay đổi, chính là diễn ra trước thời hạn.
Trong tiểu thuyết, quân Nhật tập kích vào thôn Vân Gia là sau khi Vân Vĩnh Thọ và Vân Vĩnh n hợp tác, bày mưu bán Vân Tử Thanh, thế nhưng bây giờ hai người bọn họ còn chưa hợp tác với nhau thì quân Nhật đã đến rồi.
Vân Sở Lại nhớ đến nội dung cốt truyện miêu tả cảnh quân Nhật phóng hỏa, đốt làng, cướp bóc, giết người thì cô nhíu mày.
Không hề nghi ngờ, cô cực kỳ căm ghét quân Nhật.
Nếu không nhờ nam chính Lãnh Phong dẫn người vào ngăn cản, cứu được rất nhiều người dân của thôn Vân Gia thì cũng không có tình tiết chạy nạn sau này.
Hoắc Trạm vừa nghe nói đến ba chữ ‘quân Nhật Bản’ thì ý cười trên mặt dần biến mắt, con ngươi bị che phủ bằng một tầng cảm xúc khiến người ta giật mình, anh đứng thẳng lưng, nhận lấy ống nhòm từ tay lính gác kia, giơ lên nhìn về phía xa.
Một giây lát sau, Hoắc Trạm ném ống nhòm lại cho lính gác, rút ra một đôi găng tay đen bằng da mang vào, ngón tay dài lướt đến bên hông, giọng nói lạnh lẽo: “Truyền lệnh, chỉnh đốn toàn quân, tiếp cận về phía quân Nhật, tiêu diệt toàn bộ!”
Hoắc Trạm dứt lời thì liếc mắt về phía Vân Sở Lại, sắc mặt lạnh lùng: “Theo sát!”
Vân Sở Lại chịu đựng cơn đau ở chân để mang giày vào, cô đứng lên, nhìn thấy sự sắc bén, lạnh lùng ở đáy mắt anh mà không có chút sợ hãi nào, cô nghe giọng anh dứt khoát ra lệnh cho quân lính của mình thì trong lòng lại dâng lên chút phấn chấn và kích thích.
Hoắc Trạm cầm súng trong tay, dẫn đầu về phía trước.
Sau này, quân Nhật có thể tiến quân thần tốc, liên tục chiếm đất của Cửu Châu cũng có liên quan rất lớn đến việc này.
Về tư mà nói, Hoắc Trạm đã cứu cô, mặc dù anh có mục đích nhưng việc anh cứu cô vẫn là sự thật.
Con người cô không có ưu điểm gì lớn nhưng cô hiểu ‘có ơn tất báo’, chỉ là trước đó cô đã nhắc nhở Hoắc Trạm nên tiêm sulfanilamide, với tài lực của Hoắc Gia Quân, không có khả năng lại không thể có được sulfanilamide để tiêm.
Trong tiểu thuyết, cho dù cô không xuất hiện thì vẫn có quân y, kết quả tiêm sulfanilamide cũng không giúp ích được gì. Mặc dù không biết vì sao Hoắc Trạm lại lặn lội ngàn dặm xa xôi đến tỉnh Quảng Lương làm gì nhưng nơi này cũng chính là nơi chôn cất anh.
Nghĩ như vậy, lúc Vân Sở Lại lại nhìn đến gương mặt đẹp trai của Hoắc Trạm, cô không khỏi cảm thấy thương xót và buồn mà không biết lý do.
Mặc dù cô biết Hoắc Trạm chết vì viêm phổi nhưng muốn chữa bệnh phải dùng đúng thuốc, mà loại thuốc tiêu viêm tốt nhất hiện nay cũng không có tác dụng với anh, cho dù Hoa Đà có tái sinh mà trong tay không có thuốc thì cũng không bột đố gột nên hồ, làm sao chữa trị?
Nếu cô có amoxicillin thì tốt biết mấy, loại thuốc kháng viêm này rất có hiệu quả.
Đáng tiếc, phải đến năm 1962 thì amoxicillin mới được chế tạo ra, mà kể cả là penicilin, cũng phải đến hai năm sau mới được vận chuyển vào Cửu Châu, đến hiện tại penicilin vẫn chỉ là nấm mốc trong phòng thí nghiệm sinh vật hóa học.
Hoắc Trạm chưa trả lời cô thì một lính gác bỗng từ phía trước chạy đến.
Anh ta chào Hoắc Trạm, giọng nói gấp rút: “Báo cáo thiếu soái! Phát hiện ở tám trăm dặm phía trước có một đội quân Nhật Bản đang tiến về phía trước, đoán chừng năm mươi người, hẳn là một tiểu đội bộ binh, hướng đi đến là một thôn làng.”
Nghe đến đây, trái tim của Vân Sở Lại ‘thịch’ một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xem ra cho dù cô thoát ly hỏi nội dung cốt truyện nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện.
Chỉ là cốt truyện vẫn có chỗ thay đổi, chính là diễn ra trước thời hạn.
Trong tiểu thuyết, quân Nhật tập kích vào thôn Vân Gia là sau khi Vân Vĩnh Thọ và Vân Vĩnh n hợp tác, bày mưu bán Vân Tử Thanh, thế nhưng bây giờ hai người bọn họ còn chưa hợp tác với nhau thì quân Nhật đã đến rồi.
Vân Sở Lại nhớ đến nội dung cốt truyện miêu tả cảnh quân Nhật phóng hỏa, đốt làng, cướp bóc, giết người thì cô nhíu mày.
Không hề nghi ngờ, cô cực kỳ căm ghét quân Nhật.
Nếu không nhờ nam chính Lãnh Phong dẫn người vào ngăn cản, cứu được rất nhiều người dân của thôn Vân Gia thì cũng không có tình tiết chạy nạn sau này.
Hoắc Trạm vừa nghe nói đến ba chữ ‘quân Nhật Bản’ thì ý cười trên mặt dần biến mắt, con ngươi bị che phủ bằng một tầng cảm xúc khiến người ta giật mình, anh đứng thẳng lưng, nhận lấy ống nhòm từ tay lính gác kia, giơ lên nhìn về phía xa.
Một giây lát sau, Hoắc Trạm ném ống nhòm lại cho lính gác, rút ra một đôi găng tay đen bằng da mang vào, ngón tay dài lướt đến bên hông, giọng nói lạnh lẽo: “Truyền lệnh, chỉnh đốn toàn quân, tiếp cận về phía quân Nhật, tiêu diệt toàn bộ!”
Hoắc Trạm dứt lời thì liếc mắt về phía Vân Sở Lại, sắc mặt lạnh lùng: “Theo sát!”
Vân Sở Lại chịu đựng cơn đau ở chân để mang giày vào, cô đứng lên, nhìn thấy sự sắc bén, lạnh lùng ở đáy mắt anh mà không có chút sợ hãi nào, cô nghe giọng anh dứt khoát ra lệnh cho quân lính của mình thì trong lòng lại dâng lên chút phấn chấn và kích thích.
Hoắc Trạm cầm súng trong tay, dẫn đầu về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro