Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái
Sốt
Nhất Chi Đằng La
2024-11-15 20:10:02
Cô cắn môi, mạo hiểm lửa đạn, dũng cảm vọt qua, vừa mới bước vào vị trí vùng trú ẩn của Hoắc Trạm, chợt nghe giọng nói anh lạnh như băng: ''Không muốn sống nữa thì cứ hướng vào họng súng của kẻ địch mà đâm đầu vào.''
Vân Sở Lại cũng không nhiều lời với anh, ngồi xổm xuống sờ lên người đội trưởng lính Nhật một lượt.
Sờ lần này, cô phát hiện không phải vận khí của mình tốt, mà là viên đạn của Hoắc Trạm xuyên qua cánh tay, bắn trúng ngực hắn, khiến hắn bị đứng tại chỗ tạo thành mục tiêu cho cô, lúc này viên đạn của cô mới có thể thuận lợi xuyên qua cổ họng tên lính Nhật.
Cô vốn cho rằng thứ phát sáng rơi vào tay chính là thực thể, trong đầu đột nhiên hiện ra dòng chữ ''Lấy nó, cất vào kho, tùy thời cơ mà lấy ra'', ngay sau đó, cô phát hiện trong ý thức của mình quả thực có thứ gì đó giống như một nhà kho.
Từ khóe mắt đến đuôi lông mày của Vân Sở Lại đều là ý cười, cô thực sự là người du hành thời gian được lựa chọn, thậm chí còn được cung cấp ‘balo trò chơi’.
Hoắc Trạm nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói lạnh lùng ''Bây giờ không phải là thời điểm dọn dẹp chiến trường.''
Vân Sở Lại ngước mắt nhìn anh, hiện tại ngọn lửa đã cháy dữ dội hơn, toàn bộ Vân Gia Trang sáng như ban ngày, cô có thể nhìn rõ sắc mặt Hoắc Trạm gần như tái nhợt, đuôi mắt hẹp dài ửng đỏ, uống lượng trông rất đẹp.
Trong lòng của Vân Sở Lại kêu lộp bộp một tiếng, tình trạng viêm phổi của anh càng nặng hơn, người bắt đầu nóng hơn rồi.
''Ngài không sao chứ?''
Lòng Vân Sở Lại trùng xuống, bước lên vài bước, đặt tay lên trán anh, nóng đến phỏng tay.
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay cô bị hất ra, họng súng tối om chĩa vào giữa trán cô, ánh mắt anh cực kì sắc bén, mặc dù anh đã mang găng tay da mày đen, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ những đốt ngón tay dài của anh.
Vân Sở Lại lại giơ tay lên, vội vàng nói: ''Tôi không chạm vào, chỉ là nếu khói thuốc bay vào phổi, thì tình trạng viêm nhiễm sẽ bị nặng hơn, ngài bị sốt rồi.''
Hoắc Trạm không nói gì, làm sao anh không biết tình trạng cơ thể của mình cho được.
Lúc này, phó quan lạnh lùng đi tới, anh ta vờ như không thấy tình hình trước mắt, hành lễ chào quân đội, ''Thiếu soái, chúng ta đã tập hợp được một số quân lính biết rõ tình hình, bọn họ vô cùng quen thuộc địa hình, có thể cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp tiêu diệt quân Nhật.''
Hoắc Trạm lạnh lùng thu súng lại, nói: ''Dọn dẹp, điều tra thương vong của quân lính.''
''!''
Phó quan nhận lệnh, lui xuống.
Vân Sở Lại cũng không nhiều lời với anh, ngồi xổm xuống sờ lên người đội trưởng lính Nhật một lượt.
Sờ lần này, cô phát hiện không phải vận khí của mình tốt, mà là viên đạn của Hoắc Trạm xuyên qua cánh tay, bắn trúng ngực hắn, khiến hắn bị đứng tại chỗ tạo thành mục tiêu cho cô, lúc này viên đạn của cô mới có thể thuận lợi xuyên qua cổ họng tên lính Nhật.
Cô vốn cho rằng thứ phát sáng rơi vào tay chính là thực thể, trong đầu đột nhiên hiện ra dòng chữ ''Lấy nó, cất vào kho, tùy thời cơ mà lấy ra'', ngay sau đó, cô phát hiện trong ý thức của mình quả thực có thứ gì đó giống như một nhà kho.
Từ khóe mắt đến đuôi lông mày của Vân Sở Lại đều là ý cười, cô thực sự là người du hành thời gian được lựa chọn, thậm chí còn được cung cấp ‘balo trò chơi’.
Hoắc Trạm nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói lạnh lùng ''Bây giờ không phải là thời điểm dọn dẹp chiến trường.''
Vân Sở Lại ngước mắt nhìn anh, hiện tại ngọn lửa đã cháy dữ dội hơn, toàn bộ Vân Gia Trang sáng như ban ngày, cô có thể nhìn rõ sắc mặt Hoắc Trạm gần như tái nhợt, đuôi mắt hẹp dài ửng đỏ, uống lượng trông rất đẹp.
Trong lòng của Vân Sở Lại kêu lộp bộp một tiếng, tình trạng viêm phổi của anh càng nặng hơn, người bắt đầu nóng hơn rồi.
''Ngài không sao chứ?''
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lòng Vân Sở Lại trùng xuống, bước lên vài bước, đặt tay lên trán anh, nóng đến phỏng tay.
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay cô bị hất ra, họng súng tối om chĩa vào giữa trán cô, ánh mắt anh cực kì sắc bén, mặc dù anh đã mang găng tay da mày đen, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ những đốt ngón tay dài của anh.
Vân Sở Lại lại giơ tay lên, vội vàng nói: ''Tôi không chạm vào, chỉ là nếu khói thuốc bay vào phổi, thì tình trạng viêm nhiễm sẽ bị nặng hơn, ngài bị sốt rồi.''
Hoắc Trạm không nói gì, làm sao anh không biết tình trạng cơ thể của mình cho được.
Lúc này, phó quan lạnh lùng đi tới, anh ta vờ như không thấy tình hình trước mắt, hành lễ chào quân đội, ''Thiếu soái, chúng ta đã tập hợp được một số quân lính biết rõ tình hình, bọn họ vô cùng quen thuộc địa hình, có thể cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp tiêu diệt quân Nhật.''
Hoắc Trạm lạnh lùng thu súng lại, nói: ''Dọn dẹp, điều tra thương vong của quân lính.''
''!''
Phó quan nhận lệnh, lui xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro