Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái
Hiến Thuốc
Nhất Chi Đằng La
2024-11-15 20:10:02
Vân Sở Lại mím môi, một lúc lâu sau cô mới nói: ''Thưa ngài, tôi và mẹ ly biệt nhau mười tám năm, hôm qua mới vừa đoàn viên, tôi không thể rời đi, tôi có thể đền ơn cứu mạng Ngài bằng cách khác không?''
Không đợi Hoắc Trạm mở miệng từ chối, cô mang hết khả năng diễn kịch mình học được ra diễn một lần.
''Vân Gia Trang bị quân Nhật tập kích, lần này chỉ có một tiểu đội nhỏ trở về, quân Nhật chắc chắn sẽ phái người đến, chúng tôi cần phải rời khỏi Gia Vân Trang để chạy nạn, hiện tại nạn đói chiến tranh loạn lạc, tôi không yên tâm về mẹ mình.''
''Nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ nguyện ý đi Phụng Tân, chỉ là bây giờ, tôi không thể buông xuống hết thảy để rời đi.''
Ánh mắt Vân Sở Lại cầu khẩn, giọng điệu thật sự nghiêm túc, từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm vào đôi mắt không nhìn ra vui buồn của Hoắc Trạm, khi cô nói chuyện thì vừa nói vừa hít một hơi thật sâu để kìm lại những giọt nước mắt nóng hổi.
''Khụ khụ khụ.''
Hoắc Trạm không trả lời, trong lồng ngực nóng rực khiến anh ho kịch liệt.
''Thiếu soái!''
Phó quan nghe được động tĩnh, vội vàng chạy tới, đỡ tay Hoắc Trạm, vẻ mặt đầy lo lắng, giọng hoảng hốt: ''Đã tiêm sulfanilamide, sao chưa có tác dụng, ngược lại còn nặng hơn chứ?''
Vân Sở Lại đột nhiên thẳng người, lưng căng thẳng, thời gian chờ đợi đã đến phải nhanh chóng hành động.
Cô đã sớm chuẩn bị amoxicillin, nhanh chóng nói: ''Cơ thể của trưởng quan đã chống đỡ rất nhiều ngày, bệnh viêm nhiễm vốn nghiêm trọng, đêm nay quân Nhật đã đốt thôn xóm, khói đặc xâm nhập vào phổi, khiến bệnh tình càng trở nặng hơn.''
''Trưởng quan đây là một loại thuốc kháng sinh tên amoxicillin điều trị vi khuẩn viêm nhiễm cực kì tốt, khi còn bé tôi đã được một bác sĩ dạy lại, mấy năm qua tôi đã cứu được rất nhiều người.''
Trong tay cô là một gói giấy quen thuộc, in dòng chữ ''Đức Sinh Đường'', bên trong gói giấy có mười mấy viên thuốc nhộng đen trắng.
Hoắc Trạm ngước đôi mắt ửng đỏ lên, nhìn chằm chằm gói thuốc trong tay cô, không có phản ứng gì.
Phó quan cau mày nhìn Vân Sở Lại, thiếu soái nhặt cô gái này về, chắc chắn là có vấn đề.
Giọng nói của Vân Sở Lại lại mang theo một chút run rẩy, ''Trưởng quan, bệnh của ngài thật sự không thể kéo dài thêm, thật sự sẽ chết đấy.''
Nói xong, cô cầm một viên thuốc bỏ vào miệng, làm động tác nuốt xuống, cuối cùng còn làm động tác há mồm ý bảo mình đã nuốt xuống, ''Thuốc này không có vấn đề gì, mỗi ngày ba lần, mỗi lần hai viên, không quá ba ngày, tình trạng bệnh của ngài sẽ chuyển biến tốt hơn.''
Vân Sở Lại cho rằng bản thân mình thể hiện nhiệt tình như vậy, Hoắc Trạm sẽ cảm động, mềm lòng để cô đi.
Nhưng ngay sau đó, anh lại cau mày có chút ghét bỏ, thậm chí còn lui về sau nửa bước, một lúc lâu sau, mới dùng giọng nói khàn khàn của mình hỏi ra một vấn đề không hề liên quan: ''Khi nãy cô cởi giày xác chết, còn chưa rửa tay.''
Vân Sở Lại hận không thể tức giận được, ''Xin lỗi, đã quấy rầy.''
Phó quan nheo mắt, có chút kinh ngạc liếc nhìn Vân Sở Lại, vẻ mặt rất phức tạp, như đang nghĩ ''Cô gái xinh đẹp này lại bẩn thỉu như vậy.''
Vân Sở Lại lại hít sâu một hơi, nhếch một bên miệng cứng đờ hỏi: ''Trưởng quan, là vì tình huống quá cấp bách, mong ngài đừng để trong lòng, có lẽ viên thuốc chống viêm này là thứ duy nhất có thể cứu mạng ngài.''
''Trưởng quan, tôi hy vọng ngài có thể sống tốt, tiếp tục sống.''
Lời nói của cô rất nhẹ nhàng, như một trận gió cuốn bay những chiếc lá khô lên, mang theo một chút sức nặng.
Không đợi Hoắc Trạm mở miệng từ chối, cô mang hết khả năng diễn kịch mình học được ra diễn một lần.
''Vân Gia Trang bị quân Nhật tập kích, lần này chỉ có một tiểu đội nhỏ trở về, quân Nhật chắc chắn sẽ phái người đến, chúng tôi cần phải rời khỏi Gia Vân Trang để chạy nạn, hiện tại nạn đói chiến tranh loạn lạc, tôi không yên tâm về mẹ mình.''
''Nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ nguyện ý đi Phụng Tân, chỉ là bây giờ, tôi không thể buông xuống hết thảy để rời đi.''
Ánh mắt Vân Sở Lại cầu khẩn, giọng điệu thật sự nghiêm túc, từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm vào đôi mắt không nhìn ra vui buồn của Hoắc Trạm, khi cô nói chuyện thì vừa nói vừa hít một hơi thật sâu để kìm lại những giọt nước mắt nóng hổi.
''Khụ khụ khụ.''
Hoắc Trạm không trả lời, trong lồng ngực nóng rực khiến anh ho kịch liệt.
''Thiếu soái!''
Phó quan nghe được động tĩnh, vội vàng chạy tới, đỡ tay Hoắc Trạm, vẻ mặt đầy lo lắng, giọng hoảng hốt: ''Đã tiêm sulfanilamide, sao chưa có tác dụng, ngược lại còn nặng hơn chứ?''
Vân Sở Lại đột nhiên thẳng người, lưng căng thẳng, thời gian chờ đợi đã đến phải nhanh chóng hành động.
Cô đã sớm chuẩn bị amoxicillin, nhanh chóng nói: ''Cơ thể của trưởng quan đã chống đỡ rất nhiều ngày, bệnh viêm nhiễm vốn nghiêm trọng, đêm nay quân Nhật đã đốt thôn xóm, khói đặc xâm nhập vào phổi, khiến bệnh tình càng trở nặng hơn.''
''Trưởng quan đây là một loại thuốc kháng sinh tên amoxicillin điều trị vi khuẩn viêm nhiễm cực kì tốt, khi còn bé tôi đã được một bác sĩ dạy lại, mấy năm qua tôi đã cứu được rất nhiều người.''
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tay cô là một gói giấy quen thuộc, in dòng chữ ''Đức Sinh Đường'', bên trong gói giấy có mười mấy viên thuốc nhộng đen trắng.
Hoắc Trạm ngước đôi mắt ửng đỏ lên, nhìn chằm chằm gói thuốc trong tay cô, không có phản ứng gì.
Phó quan cau mày nhìn Vân Sở Lại, thiếu soái nhặt cô gái này về, chắc chắn là có vấn đề.
Giọng nói của Vân Sở Lại lại mang theo một chút run rẩy, ''Trưởng quan, bệnh của ngài thật sự không thể kéo dài thêm, thật sự sẽ chết đấy.''
Nói xong, cô cầm một viên thuốc bỏ vào miệng, làm động tác nuốt xuống, cuối cùng còn làm động tác há mồm ý bảo mình đã nuốt xuống, ''Thuốc này không có vấn đề gì, mỗi ngày ba lần, mỗi lần hai viên, không quá ba ngày, tình trạng bệnh của ngài sẽ chuyển biến tốt hơn.''
Vân Sở Lại cho rằng bản thân mình thể hiện nhiệt tình như vậy, Hoắc Trạm sẽ cảm động, mềm lòng để cô đi.
Nhưng ngay sau đó, anh lại cau mày có chút ghét bỏ, thậm chí còn lui về sau nửa bước, một lúc lâu sau, mới dùng giọng nói khàn khàn của mình hỏi ra một vấn đề không hề liên quan: ''Khi nãy cô cởi giày xác chết, còn chưa rửa tay.''
Vân Sở Lại hận không thể tức giận được, ''Xin lỗi, đã quấy rầy.''
Phó quan nheo mắt, có chút kinh ngạc liếc nhìn Vân Sở Lại, vẻ mặt rất phức tạp, như đang nghĩ ''Cô gái xinh đẹp này lại bẩn thỉu như vậy.''
Vân Sở Lại lại hít sâu một hơi, nhếch một bên miệng cứng đờ hỏi: ''Trưởng quan, là vì tình huống quá cấp bách, mong ngài đừng để trong lòng, có lẽ viên thuốc chống viêm này là thứ duy nhất có thể cứu mạng ngài.''
''Trưởng quan, tôi hy vọng ngài có thể sống tốt, tiếp tục sống.''
Lời nói của cô rất nhẹ nhàng, như một trận gió cuốn bay những chiếc lá khô lên, mang theo một chút sức nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro