Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái
Nhạy Bén
Nhất Chi Đằng La
2024-11-15 20:10:02
Lãnh Phong suy nghĩ đánh giá Vân Sở Lại, nhìn một lúc, lông mày anh ta nhíu lại, phát hiện ra một điều, người phụ nữ trước mặt quả thực có ưu điểm khiến đàn ông mê mẩn, đó chính là----Sinh ra đã đẹp.
Mặc dù cô ấy đang mặc một chiếc áo khoác bông không vừa người, nhưng có lẽ là do được ăn ngon từ khi còn nhỏ, rõ ràng cô chỉ mới mười tám tuổi, những đường cong lả lướt đã hiện ra, chiếc áo bông không làm cô trở nên mập hơn, ngược lại còn phát hạ ra những đường cong lôi cuốn.
Lãnh Phong vội vàng nhìn đi chỗ khác, hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Cô có một khuôn mặt trái xoan trắng nõn nà, đôi mày hình lá liễu, gò má dính một chút máu, khiến da cô càng trắng như ngọc, vài sợi tóc rơi trên chiếc cổ thanh mảnh của cô, tóc đen môi đỏ tương phản với nhau, đẹp đến động lòng người.
Các đường nét trên khuôn mặt của cô quá quyến rũ và sắc sảo, có tính công kích vô cùng.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, quá thích hợp để làm gián điệp đánh vào lòng địch.
Anh ta cũng không nghĩ đến, một Gia Vân Trang nhỏ bé, không chỉ có một đóa hoa đầy sức sống như Vân Tú Hòa, một bông hoa bách hợp oai hùng, mà lại còn có một đóa hoa kiều diễm có gai, hoa hồng đỏ đầy mê hoặc.
Lãnh Phong đánh giá khiến Vân Sở Lại mím môi, cẩn thận thu đao lại, giọng nói nhẹ nhàng thẳng thắng: ''Tôi lạc đường, được bọn họ cứu giúp, đối với bọn họ mà nói, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, tiện tay cứu giúp cũng không cần có lí do gì.''
''Nếu nói tôi có quan hệ với trưởng quan, anh cảm thấy bọn họ có thể nhìn trúng gì ở tôi.''
Nói xong, Vân Sở Lại nhún vai, ''Nếu anh không còn việc gì nữa, tôi phải trở về rồi, có người trong nhà đã mất cần phải được chôn cất, hơn nữa nếu một số lính Nhật có thể sống sót, Vân Gia Trang sẽ sớm bị quét sạch và tràn ngập quỷ tử.''
Lãnh Phong cười xùy một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười kinh ngạc, ''Thật ra cô rất nhạy bén.''
Khi Vân Sở Lại đi ngang qua anh ta, Lãnh Phong lại nói: ''Cô còn chưa nói, đội quân vừa rồi là người ở đâu.''
Vân Sở Lại bối rối, ''Làm sao tôi biết được? Những chuyện thế này rất cơ mật? Huống hồ tôi và anh thân quen lắm sao? Tại sao anh lại hỏi tôi những lời này, lại nói tiếp vì sao các người lại ở Vân Gia Trang?''
Ánh mắt cô đảo qua những người đang thì thầm hưng phấn quây quanh chiến lợi phẩm, đuôi chân mày nhếch lên, có vài phần sắc bén.
Liên đảng nghèo nàn, phần lớn vũ khí trên tay là chiến lợi phẩm thu được từ chiến tranh, mà những vũ khí này là Hoắc Trạm để lại, đây chắc chắn là tài sản to lớn đối với tiểu đội Phong Hỏa.
Trong tiểu thuyết, vì để cầm chân 50 lính Nhật, tiểu đội Phong Hỏa đã chết hai người, bị thương bốn người, cuối cùng cũng không thể tiêu diệt được tất cả quỷ tử, chỉ có thể mang theo những người dân của Vân Gia Trang còn xót lại chạy đi, gia nhập đội ngũ chạy nạn.
Giờ đây nhờ quân đội Hoắc gia mà quân Nhật đã bị tiêu diệt, chiến lợi phẩm để lại cũng nâng cao sức chiến đấu của tiểu đội Phong Hỏa.
Mặc dù cô ấy đang mặc một chiếc áo khoác bông không vừa người, nhưng có lẽ là do được ăn ngon từ khi còn nhỏ, rõ ràng cô chỉ mới mười tám tuổi, những đường cong lả lướt đã hiện ra, chiếc áo bông không làm cô trở nên mập hơn, ngược lại còn phát hạ ra những đường cong lôi cuốn.
Lãnh Phong vội vàng nhìn đi chỗ khác, hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Cô có một khuôn mặt trái xoan trắng nõn nà, đôi mày hình lá liễu, gò má dính một chút máu, khiến da cô càng trắng như ngọc, vài sợi tóc rơi trên chiếc cổ thanh mảnh của cô, tóc đen môi đỏ tương phản với nhau, đẹp đến động lòng người.
Các đường nét trên khuôn mặt của cô quá quyến rũ và sắc sảo, có tính công kích vô cùng.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, quá thích hợp để làm gián điệp đánh vào lòng địch.
Anh ta cũng không nghĩ đến, một Gia Vân Trang nhỏ bé, không chỉ có một đóa hoa đầy sức sống như Vân Tú Hòa, một bông hoa bách hợp oai hùng, mà lại còn có một đóa hoa kiều diễm có gai, hoa hồng đỏ đầy mê hoặc.
Lãnh Phong đánh giá khiến Vân Sở Lại mím môi, cẩn thận thu đao lại, giọng nói nhẹ nhàng thẳng thắng: ''Tôi lạc đường, được bọn họ cứu giúp, đối với bọn họ mà nói, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, tiện tay cứu giúp cũng không cần có lí do gì.''
''Nếu nói tôi có quan hệ với trưởng quan, anh cảm thấy bọn họ có thể nhìn trúng gì ở tôi.''
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Vân Sở Lại nhún vai, ''Nếu anh không còn việc gì nữa, tôi phải trở về rồi, có người trong nhà đã mất cần phải được chôn cất, hơn nữa nếu một số lính Nhật có thể sống sót, Vân Gia Trang sẽ sớm bị quét sạch và tràn ngập quỷ tử.''
Lãnh Phong cười xùy một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười kinh ngạc, ''Thật ra cô rất nhạy bén.''
Khi Vân Sở Lại đi ngang qua anh ta, Lãnh Phong lại nói: ''Cô còn chưa nói, đội quân vừa rồi là người ở đâu.''
Vân Sở Lại bối rối, ''Làm sao tôi biết được? Những chuyện thế này rất cơ mật? Huống hồ tôi và anh thân quen lắm sao? Tại sao anh lại hỏi tôi những lời này, lại nói tiếp vì sao các người lại ở Vân Gia Trang?''
Ánh mắt cô đảo qua những người đang thì thầm hưng phấn quây quanh chiến lợi phẩm, đuôi chân mày nhếch lên, có vài phần sắc bén.
Liên đảng nghèo nàn, phần lớn vũ khí trên tay là chiến lợi phẩm thu được từ chiến tranh, mà những vũ khí này là Hoắc Trạm để lại, đây chắc chắn là tài sản to lớn đối với tiểu đội Phong Hỏa.
Trong tiểu thuyết, vì để cầm chân 50 lính Nhật, tiểu đội Phong Hỏa đã chết hai người, bị thương bốn người, cuối cùng cũng không thể tiêu diệt được tất cả quỷ tử, chỉ có thể mang theo những người dân của Vân Gia Trang còn xót lại chạy đi, gia nhập đội ngũ chạy nạn.
Giờ đây nhờ quân đội Hoắc gia mà quân Nhật đã bị tiêu diệt, chiến lợi phẩm để lại cũng nâng cao sức chiến đấu của tiểu đội Phong Hỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro