Xuyên Việt Chi Nhà Có Chàng Rể Quý
Chương 47
2024-11-14 22:30:02
Hai người ngã đè lên cả một đám mạ non.
Triệu Vân Xuyên đỡ Phương Hòe dậy, tiện thể đạp cho Điền Thúy Thúy một cái.
Phương Hòe xót xa nhìn đám mạ non bị đè bẹp, tiếc quá, không biết còn dựng lên được không.
“Hòe ca nhi, có bị thương không?”
Phương Hòe lắc đầu, ruộng toàn bùn ướt, chẳng đau chút nào, chỉ là quần áo dính bẩn.
Triệu Vân Xuyên vẫn không yên tâm, lại nhìn Phương Hòe từ trên xuống dưới, từ trước ra sau một lượt, thấy quả thật không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Các ngươi…”
Điền Thúy Thúy vừa mới bò dậy khỏi ruộng, Triệu Vân Xuyên lại đạp cho nàng ta một cái, không mạnh lắm, chỉ vừa đủ để nàng ta không đứng dậy được.
Dậy lại đạp tiếp.
Lặp lại hai lần, Điền Thúy Thúy suy sụp, òa khóc.
Bắt nạt người ta, thật sự là quá bắt nạt người ta.
Phương Hòe kéo kéo tay áo Triệu Vân Xuyên, ra hiệu hắn đừng quá đáng, dù sao cũng là một cô nương yếu đuối.
Triệu Vân Xuyên không đạp nữa, Điền Thúy Thúy cũng không đứng dậy, ngồi bệt dưới ruộng khóc nức nở.
Y phục mới, trâm cài mới, tất cả đều bẩn hết rồi.
Nàng ta muốn Phương Hòe bồi thường, nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Triệu Vân Xuyên, lập tức không nói nên lời.
Tên nam nhân này nhìn thì ôn nhu như ngọc, nho nhã lễ độ, kỳ thực rất xấu xa, mấy cú đạp vừa rồi đều là hắn làm, chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Điền Thúy Thúy vừa định diễn vai bạch liên hoa đáng thương, thì thấy Triệu Vân Xuyên khẽ mở môi mỏng, chậm rãi thốt ra một chữ.
“Cút!”
Nàng ta lại muốn òa khóc.
Từ nhỏ nàng ta đã xinh đẹp, nam nhân trước mặt nàng ta luôn nhỏ nhẹ, hết mực lấy lòng, chưa từng có người nam nhân nào bảo nàng ta cút.
Tại sao chứ?!
Nàng ta rõ ràng xinh đẹp hơn Phương Hòe gấp trăm lần, tại sao lại coi Phương Hòe như bảo bối, còn nàng ta như cỏ rác?
Điền Thúy Thúy xấu hổ phẫn uất, lòng tự trọng buộc nàng ta phải nhanh chóng đứng dậy khỏi ruộng, rồi bỏ chạy, bóng lưng có chút chật vật.
“Điền Thúy Thúy khóc cái gì vậy, nhà nàng ta có người chết à?”
“Hình như là bị ngã xuống ruộng…”
“Ta biết, ta vừa thấy!”
Người nọ phun nước miếng kể lại sự việc vừa rồi, Điền Thúy Thúy không biết tại sao lại đẩy Phương Hòe xuống ruộng, Triệu Vân Xuyên thấy vậy, một cước đạp Điền Thúy Thúy xuống theo.
Đạp xuống còn chưa đủ, Điền Thúy Thúy vừa đứng dậy, hắn lại đạp tiếp.
“Thật hay giả? Người đẹp như vậy, hắn cũng nỡ xuống tay?”
“Thật đó, ta tận mắt nhìn thấy!”
Một phu lang véo tay chồng mình: “Học hỏi Triệu tiểu tử đi, lần sau còn thấy con tiện nhân đó mà không dời nổi mắt, ta cho ngươi đẹp mặt!”
Trong làng có rất nhiều nữ nhân, tiểu ca nhi không ưa Điền Thúy Thúy, mọi người đều biết nàng ta thích Trần Húc, nhưng trước mặt những người nam nhân khác, nàng ta lúc nào cũng tỏ vẻ yếu đuối, như liễu rủ ven hồ.
Tuy không có hành động gì khác, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta khó chịu.
Điền Thúy Thúy khóc lóc đáng thương, nam nhân thì đau lòng, nữ nhân thì… hừ, hả dạ!
“Các ngươi nói xem sao Điền Thúy Thúy còn đi tìm Phương Hòe gây chuyện, hắn đã từ hôn với nhà họ Trần rồi, muốn tìm cũng nên tìm tiểu thư nhà viên ngoại chứ.”
“Nàng ta nào có bản lĩnh đó?”
“Chắc là không cam lòng, muốn tìm Phương Hòe trút giận!”
“Nàng ta cũng gan thật, Phương Hòe đâu phải quả hồng mềm, huống chi giờ còn có Triệu tiểu tử che chở!”
Cuốc đất là một việc rất nhàm chán, nhưng vừa cuốc đất vừa buôn chuyện, hình như cũng khá thú vị, tay làm việc cũng hăng hái hơn.
Nói chuyện về Điền Thúy Thúy một lúc, lại có người nói sang chuyện khác: “Các ngươi biết không, hôm nay Triệu tiểu tử mời trưởng thôn và con trai út của ông ấy đến Lai Duyệt Lâu ăn trưa, năm sáu món mặn, còn có cơm trắng nữa.”
Phần lớn mọi người đều đã nghe nói.
Trưởng thôn về nhà kể với Điền thị, Điền thị lại là cái loa phường, giờ chắc nửa làng đều biết rồi.
“Chắc tốn không ít tiền…”
Nói rồi, mọi người đều im bặt.
Hơi thèm, hơi ghen tị.
Điền Thúy Thúy bỏ chạy.
Phương Hòe trong lòng vui như mở cờ, nhưng ngoài mặt không thể hiện ra: “Nàng ta là nữ nhân, đánh nhau với nàng ta không hay lắm.”
“Ai đánh nhau, ta dùng chân!”
Triệu Vân Xuyên cũng sợ đạp hỏng người ta, lúc đạp rất có chừng mực, kiềm chế lực đạo.
“Hơn nữa, nàng ta là nữ nhân, ngươi còn là tiểu ca nhi, đều là lần đầu làm người, tại sao phải nhường nàng ta, không nhường!”
Lòng Phương Hòe ngọt như mật, cậu khẽ ho một tiếng, thu hồi ánh mắt, nhìn đám mạ bị đè bẹp, cảm thấy vẫn còn cứu được, liền cẩn thận dựng từng cây lên, Triệu Vân Xuyên cũng học theo.
Nhưng cậu thật sự rất muốn về nhà thay quần áo.
Người ướt sũng, lại toàn bùn, khó chịu quá.
Phương Hòe cúi đầu loay hoay với đám mạ, Triệu Vân Xuyên không nhìn thấy khóe môi cậu cong lên: “Không phải nói với nữ nhi đều phải thương hoa tiếc ngọc sao?”
Triệu Vân Xuyên đỡ Phương Hòe dậy, tiện thể đạp cho Điền Thúy Thúy một cái.
Phương Hòe xót xa nhìn đám mạ non bị đè bẹp, tiếc quá, không biết còn dựng lên được không.
“Hòe ca nhi, có bị thương không?”
Phương Hòe lắc đầu, ruộng toàn bùn ướt, chẳng đau chút nào, chỉ là quần áo dính bẩn.
Triệu Vân Xuyên vẫn không yên tâm, lại nhìn Phương Hòe từ trên xuống dưới, từ trước ra sau một lượt, thấy quả thật không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Các ngươi…”
Điền Thúy Thúy vừa mới bò dậy khỏi ruộng, Triệu Vân Xuyên lại đạp cho nàng ta một cái, không mạnh lắm, chỉ vừa đủ để nàng ta không đứng dậy được.
Dậy lại đạp tiếp.
Lặp lại hai lần, Điền Thúy Thúy suy sụp, òa khóc.
Bắt nạt người ta, thật sự là quá bắt nạt người ta.
Phương Hòe kéo kéo tay áo Triệu Vân Xuyên, ra hiệu hắn đừng quá đáng, dù sao cũng là một cô nương yếu đuối.
Triệu Vân Xuyên không đạp nữa, Điền Thúy Thúy cũng không đứng dậy, ngồi bệt dưới ruộng khóc nức nở.
Y phục mới, trâm cài mới, tất cả đều bẩn hết rồi.
Nàng ta muốn Phương Hòe bồi thường, nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Triệu Vân Xuyên, lập tức không nói nên lời.
Tên nam nhân này nhìn thì ôn nhu như ngọc, nho nhã lễ độ, kỳ thực rất xấu xa, mấy cú đạp vừa rồi đều là hắn làm, chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Điền Thúy Thúy vừa định diễn vai bạch liên hoa đáng thương, thì thấy Triệu Vân Xuyên khẽ mở môi mỏng, chậm rãi thốt ra một chữ.
“Cút!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ta lại muốn òa khóc.
Từ nhỏ nàng ta đã xinh đẹp, nam nhân trước mặt nàng ta luôn nhỏ nhẹ, hết mực lấy lòng, chưa từng có người nam nhân nào bảo nàng ta cút.
Tại sao chứ?!
Nàng ta rõ ràng xinh đẹp hơn Phương Hòe gấp trăm lần, tại sao lại coi Phương Hòe như bảo bối, còn nàng ta như cỏ rác?
Điền Thúy Thúy xấu hổ phẫn uất, lòng tự trọng buộc nàng ta phải nhanh chóng đứng dậy khỏi ruộng, rồi bỏ chạy, bóng lưng có chút chật vật.
“Điền Thúy Thúy khóc cái gì vậy, nhà nàng ta có người chết à?”
“Hình như là bị ngã xuống ruộng…”
“Ta biết, ta vừa thấy!”
Người nọ phun nước miếng kể lại sự việc vừa rồi, Điền Thúy Thúy không biết tại sao lại đẩy Phương Hòe xuống ruộng, Triệu Vân Xuyên thấy vậy, một cước đạp Điền Thúy Thúy xuống theo.
Đạp xuống còn chưa đủ, Điền Thúy Thúy vừa đứng dậy, hắn lại đạp tiếp.
“Thật hay giả? Người đẹp như vậy, hắn cũng nỡ xuống tay?”
“Thật đó, ta tận mắt nhìn thấy!”
Một phu lang véo tay chồng mình: “Học hỏi Triệu tiểu tử đi, lần sau còn thấy con tiện nhân đó mà không dời nổi mắt, ta cho ngươi đẹp mặt!”
Trong làng có rất nhiều nữ nhân, tiểu ca nhi không ưa Điền Thúy Thúy, mọi người đều biết nàng ta thích Trần Húc, nhưng trước mặt những người nam nhân khác, nàng ta lúc nào cũng tỏ vẻ yếu đuối, như liễu rủ ven hồ.
Tuy không có hành động gì khác, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta khó chịu.
Điền Thúy Thúy khóc lóc đáng thương, nam nhân thì đau lòng, nữ nhân thì… hừ, hả dạ!
“Các ngươi nói xem sao Điền Thúy Thúy còn đi tìm Phương Hòe gây chuyện, hắn đã từ hôn với nhà họ Trần rồi, muốn tìm cũng nên tìm tiểu thư nhà viên ngoại chứ.”
“Nàng ta nào có bản lĩnh đó?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chắc là không cam lòng, muốn tìm Phương Hòe trút giận!”
“Nàng ta cũng gan thật, Phương Hòe đâu phải quả hồng mềm, huống chi giờ còn có Triệu tiểu tử che chở!”
Cuốc đất là một việc rất nhàm chán, nhưng vừa cuốc đất vừa buôn chuyện, hình như cũng khá thú vị, tay làm việc cũng hăng hái hơn.
Nói chuyện về Điền Thúy Thúy một lúc, lại có người nói sang chuyện khác: “Các ngươi biết không, hôm nay Triệu tiểu tử mời trưởng thôn và con trai út của ông ấy đến Lai Duyệt Lâu ăn trưa, năm sáu món mặn, còn có cơm trắng nữa.”
Phần lớn mọi người đều đã nghe nói.
Trưởng thôn về nhà kể với Điền thị, Điền thị lại là cái loa phường, giờ chắc nửa làng đều biết rồi.
“Chắc tốn không ít tiền…”
Nói rồi, mọi người đều im bặt.
Hơi thèm, hơi ghen tị.
Điền Thúy Thúy bỏ chạy.
Phương Hòe trong lòng vui như mở cờ, nhưng ngoài mặt không thể hiện ra: “Nàng ta là nữ nhân, đánh nhau với nàng ta không hay lắm.”
“Ai đánh nhau, ta dùng chân!”
Triệu Vân Xuyên cũng sợ đạp hỏng người ta, lúc đạp rất có chừng mực, kiềm chế lực đạo.
“Hơn nữa, nàng ta là nữ nhân, ngươi còn là tiểu ca nhi, đều là lần đầu làm người, tại sao phải nhường nàng ta, không nhường!”
Lòng Phương Hòe ngọt như mật, cậu khẽ ho một tiếng, thu hồi ánh mắt, nhìn đám mạ bị đè bẹp, cảm thấy vẫn còn cứu được, liền cẩn thận dựng từng cây lên, Triệu Vân Xuyên cũng học theo.
Nhưng cậu thật sự rất muốn về nhà thay quần áo.
Người ướt sũng, lại toàn bùn, khó chịu quá.
Phương Hòe cúi đầu loay hoay với đám mạ, Triệu Vân Xuyên không nhìn thấy khóe môi cậu cong lên: “Không phải nói với nữ nhi đều phải thương hoa tiếc ngọc sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro