Xuyên Việt Chi Nhà Có Chàng Rể Quý
Chương 50
2024-11-14 22:30:02
Vương quản sự gật đầu, ông ta cũng thấy khá ngon, muốn mua một ít về cho con cái nếm thử.
“Thử trứng bách thảo nữa.”
Vị trứng bách thảo rất đặc biệt, họ không diễn tả được, nhưng không khó ăn, thậm chí Từ chưởng quầy còn ăn hơi bị ghiền.
Ở tửu lâu nhiều năm như vậy, không ngờ trứng còn có thể chế biến thành nhiều món như thế.
Trước đây chỉ biết trứng hấp, trứng luộc, trứng chiên, bây giờ còn biết thêm trứng bách thảo và trứng muối.
Từ chưởng quầy hỏi: “Trứng bách thảo này chỉ có thể trộn thôi sao?”
“Không chỉ vậy, trứng bách thảo có thể ăn sống, có thể trộn, nấu cháo, còn có thể xào.”
Triệu Vân Xuyên nói ra ý tưởng của mình: “Chúng ta không chỉ có thể làm thành món ăn để bán, mà còn có thể đóng gói bán riêng.”
Hai loại trứng này đều khá ngon, nhất là trứng muối rất đưa cơm, không lo bán không được.
“Ngươi muốn hợp tác thế nào? Vẫn là chia phần trăm sao?”
Triệu Vân Xuyên lắc đầu: “Giá sỉ, trứng muối bốn văn một quả, trứng bách thảo ba văn một quả, còn tửu lâu bán giá bao nhiêu thì tùy các ngươi.”
“Chúng ta bàn bạc một chút.”
Buổi trưa, tiểu nhị lại bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu trứng bách thảo và trứng muối.
“Dạo này nhà các ngươi ra món mới hơi nhiều đấy.”
Mấy hôm trước mới ra Khả Nhạc, hôm nay lại có trứng muối và trứng bách thảo.
Tiểu nhị cười tươi, miệng lưỡi lanh lợi: “Không còn cách nào, Triệu đại trù nhà chúng ta tài giỏi lắm, những thứ này đều do hắn làm ra.”
Vừa nghe đến Triệu Vân Xuyên, Hàn lão gia liền hứng thú, không vì gì khác, chỉ vì món ăn Triệu Vân Xuyên làm quá hợp khẩu vị của ông ta.
Còn có Khả Nhạc, con trai con gái ông ta đều rất thích.
“Vậy còn nói gì nữa, món mới nào cũng cho ta một phần đi!”
“Vâng ạ!”
Ông ta không thiếu tiền, cũng thích ăn, món ăn gì lạ lùng kỳ quái, ông ta đều sẵn lòng thử.
Những thực khách khác cũng không vội gọi món mới, lặng lẽ chờ đợi lời nhận xét của Hàn lão gia.
Trứng bách thảo vẫn là món trộn, trứng muối cũng được chia làm bốn, nằm yên vị trong đĩa.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán: “Các ngươi đã thấy trứng bách thảo này bao giờ chưa, sao lại đen xì xì thế kia?”
“Chưa thấy bao giờ…”
“Còn quả trứng muối kia nữa, bên trên còn có một lớp dầu đỏ, ngửi thì thấy khá thơm.”
Hàn lão gia ngửi thấy mùi thơm, ông ta không kịp đợi liền cầm đũa, trước tiên gắp một miếng trứng bách thảo, thơm ngon dai giòn, mát lạnh trơn mượt, cộng thêm nước sốt thơm ngon cay nồng, chỉ một chữ, tuyệt!
Lúc Hàn lão gia ăn, tiểu nhị ở bên cạnh giới thiệu: “Trứng bách thảo nhà chúng ta còn bán riêng, có thể ăn trực tiếp, cũng có thể trộn hoặc xào, còn có thể nấu cháo trứng bách thảo thịt nạc, quan trọng nhất là, trứng bách thảo thanh nhiệt, có thể chữa viêm họng.”
Về công dụng chữa bệnh của trứng bách thảo, tiểu nhị không tin, nhưng Xuyên ca cứ bắt hắn giới thiệu như vậy, hắn cũng chỉ biết làm theo.
“Còn có thể chữa bệnh, lừa người à?”
Bị nghi ngờ tiểu nhị cũng không tức giận, hắn vẫn nhẹ nhàng nói những lời đã được dạy: “Tác dụng của thực dưỡng chắc chắn không thể sánh bằng dược liệu, giống như gân bò có thể bổ thận, nhưng cũng không có nam nhân nào ăn gân bò xong liền trở nên dũng mãnh vô song, đúng không?”
Lời nói tục tĩu luôn khiến người ta vui vẻ, thực khách đều cười.
Nói cũng có lý.
Nghe xong lời giới thiệu về trứng bách thảo, có người hỏi: “Hàn lão gia, ngon không?”
Hàn lão gia uống một ngụm rượu nhỏ: “Ngon, là một hương vị chưa từng được nếm thử trước đây, các ngươi có thể thử.”
Sau đó là liên tiếp những tiếng gọi món trứng bách thảo.
Gọi được vài đĩa thì tiểu nhị nói đã hết, ai gọi được thì mừng rỡ, ai không gọi được thì vô cùng thất vọng, bị khơi dậy sự tò mò mà không được thỏa mãn, họ chỉ cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Lúc này, Hàn lão gia đã nếm thử trứng muối, chưa kịp nói ra cảm nhận thì đã có người tranh nhau gọi món, sợ chậm chân sẽ không mua được.
Quả nhiên, sau vài lượt gọi món, tiểu nhị lại áy náy nói đã hết.
Gọi món khó khăn, thực khách thở dài.
Nhất là khi nhìn thấy những người ăn được phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, tiếng thở dài càng thêm nặng nề.
Trứng bách thảo và trứng muối bán rất chạy, nhận được nhiều lời khen, Từ chưởng quầy trực tiếp đặt hàng với Triệu Vân Xuyên 400 quả trứng bách thảo và 200 quả trứng muối, đồng thời trả tiền đặt cọc.
“Một tuần sau mới làm xong.”
“Một tuần?”
Ở đây không có khái niệm thời gian một tuần, Triệu Vân Xuyên giải thích: “Bảy ngày.”
“Được rồi, bảy ngày thì bảy ngày.”
Cần dùng quá nhiều trứng, Triệu Vân Xuyên định mua trong làng, hắn định làm nhiều hơn một chút, nếu Lai Duyệt Lâu không lấy hết thì có thể bán ở nơi khác.
Trước khi tan làm, Đoạn Ôn Thư gọi Triệu Vân Xuyên đến thư phòng.
“Thử trứng bách thảo nữa.”
Vị trứng bách thảo rất đặc biệt, họ không diễn tả được, nhưng không khó ăn, thậm chí Từ chưởng quầy còn ăn hơi bị ghiền.
Ở tửu lâu nhiều năm như vậy, không ngờ trứng còn có thể chế biến thành nhiều món như thế.
Trước đây chỉ biết trứng hấp, trứng luộc, trứng chiên, bây giờ còn biết thêm trứng bách thảo và trứng muối.
Từ chưởng quầy hỏi: “Trứng bách thảo này chỉ có thể trộn thôi sao?”
“Không chỉ vậy, trứng bách thảo có thể ăn sống, có thể trộn, nấu cháo, còn có thể xào.”
Triệu Vân Xuyên nói ra ý tưởng của mình: “Chúng ta không chỉ có thể làm thành món ăn để bán, mà còn có thể đóng gói bán riêng.”
Hai loại trứng này đều khá ngon, nhất là trứng muối rất đưa cơm, không lo bán không được.
“Ngươi muốn hợp tác thế nào? Vẫn là chia phần trăm sao?”
Triệu Vân Xuyên lắc đầu: “Giá sỉ, trứng muối bốn văn một quả, trứng bách thảo ba văn một quả, còn tửu lâu bán giá bao nhiêu thì tùy các ngươi.”
“Chúng ta bàn bạc một chút.”
Buổi trưa, tiểu nhị lại bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu trứng bách thảo và trứng muối.
“Dạo này nhà các ngươi ra món mới hơi nhiều đấy.”
Mấy hôm trước mới ra Khả Nhạc, hôm nay lại có trứng muối và trứng bách thảo.
Tiểu nhị cười tươi, miệng lưỡi lanh lợi: “Không còn cách nào, Triệu đại trù nhà chúng ta tài giỏi lắm, những thứ này đều do hắn làm ra.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nghe đến Triệu Vân Xuyên, Hàn lão gia liền hứng thú, không vì gì khác, chỉ vì món ăn Triệu Vân Xuyên làm quá hợp khẩu vị của ông ta.
Còn có Khả Nhạc, con trai con gái ông ta đều rất thích.
“Vậy còn nói gì nữa, món mới nào cũng cho ta một phần đi!”
“Vâng ạ!”
Ông ta không thiếu tiền, cũng thích ăn, món ăn gì lạ lùng kỳ quái, ông ta đều sẵn lòng thử.
Những thực khách khác cũng không vội gọi món mới, lặng lẽ chờ đợi lời nhận xét của Hàn lão gia.
Trứng bách thảo vẫn là món trộn, trứng muối cũng được chia làm bốn, nằm yên vị trong đĩa.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán: “Các ngươi đã thấy trứng bách thảo này bao giờ chưa, sao lại đen xì xì thế kia?”
“Chưa thấy bao giờ…”
“Còn quả trứng muối kia nữa, bên trên còn có một lớp dầu đỏ, ngửi thì thấy khá thơm.”
Hàn lão gia ngửi thấy mùi thơm, ông ta không kịp đợi liền cầm đũa, trước tiên gắp một miếng trứng bách thảo, thơm ngon dai giòn, mát lạnh trơn mượt, cộng thêm nước sốt thơm ngon cay nồng, chỉ một chữ, tuyệt!
Lúc Hàn lão gia ăn, tiểu nhị ở bên cạnh giới thiệu: “Trứng bách thảo nhà chúng ta còn bán riêng, có thể ăn trực tiếp, cũng có thể trộn hoặc xào, còn có thể nấu cháo trứng bách thảo thịt nạc, quan trọng nhất là, trứng bách thảo thanh nhiệt, có thể chữa viêm họng.”
Về công dụng chữa bệnh của trứng bách thảo, tiểu nhị không tin, nhưng Xuyên ca cứ bắt hắn giới thiệu như vậy, hắn cũng chỉ biết làm theo.
“Còn có thể chữa bệnh, lừa người à?”
Bị nghi ngờ tiểu nhị cũng không tức giận, hắn vẫn nhẹ nhàng nói những lời đã được dạy: “Tác dụng của thực dưỡng chắc chắn không thể sánh bằng dược liệu, giống như gân bò có thể bổ thận, nhưng cũng không có nam nhân nào ăn gân bò xong liền trở nên dũng mãnh vô song, đúng không?”
Lời nói tục tĩu luôn khiến người ta vui vẻ, thực khách đều cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói cũng có lý.
Nghe xong lời giới thiệu về trứng bách thảo, có người hỏi: “Hàn lão gia, ngon không?”
Hàn lão gia uống một ngụm rượu nhỏ: “Ngon, là một hương vị chưa từng được nếm thử trước đây, các ngươi có thể thử.”
Sau đó là liên tiếp những tiếng gọi món trứng bách thảo.
Gọi được vài đĩa thì tiểu nhị nói đã hết, ai gọi được thì mừng rỡ, ai không gọi được thì vô cùng thất vọng, bị khơi dậy sự tò mò mà không được thỏa mãn, họ chỉ cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Lúc này, Hàn lão gia đã nếm thử trứng muối, chưa kịp nói ra cảm nhận thì đã có người tranh nhau gọi món, sợ chậm chân sẽ không mua được.
Quả nhiên, sau vài lượt gọi món, tiểu nhị lại áy náy nói đã hết.
Gọi món khó khăn, thực khách thở dài.
Nhất là khi nhìn thấy những người ăn được phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, tiếng thở dài càng thêm nặng nề.
Trứng bách thảo và trứng muối bán rất chạy, nhận được nhiều lời khen, Từ chưởng quầy trực tiếp đặt hàng với Triệu Vân Xuyên 400 quả trứng bách thảo và 200 quả trứng muối, đồng thời trả tiền đặt cọc.
“Một tuần sau mới làm xong.”
“Một tuần?”
Ở đây không có khái niệm thời gian một tuần, Triệu Vân Xuyên giải thích: “Bảy ngày.”
“Được rồi, bảy ngày thì bảy ngày.”
Cần dùng quá nhiều trứng, Triệu Vân Xuyên định mua trong làng, hắn định làm nhiều hơn một chút, nếu Lai Duyệt Lâu không lấy hết thì có thể bán ở nơi khác.
Trước khi tan làm, Đoạn Ôn Thư gọi Triệu Vân Xuyên đến thư phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro