Giết cướp (1)
Một Miếng Ngói Xanh
2024-07-07 05:34:36
Nghe Vân Mạc nói thế, con ngươi Dạ Miêu thoáng co lại: “Ngươi đã phát hiện ra ta ngay từ đầu rồi ư?”
“Ngươi đoán xem?”, Vân Mạc hỏi ngược lại, nếu chút tính cảnh giác như thế cũng không có thì sao hắn dám một mình xông vào dãy núi Vân Thượng được?
“Ngươi đúng là rất to gan, biết đã bị chúng ta theo dõi mà vẫn không căng thẳng chút nào”, tên cướp mạnh nhất kia cười khẩy, nhưng trong mắt đã chứa đựng sự dè chừng.
“Ta cho các ngươi một lời khuyên, nếu bây giờ các ngươi cút đi thì sẽ còn có cơ hội sống sót đấy”, Vân Mạc nhìn đám cướp, thực lực của mấy người này vẫn chẳng là gì với hắn cả.
Mấy tên cướp đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều cười to.
“Dù là người của ba gia tộc lớn ở trấn Quan Sơn cũng không dám nói chuyện với bọn ta bằng giọng điệu như thế đâu, thật không hiểu sao ngươi tự tin đến vậy ”, Dạ Miêu cười nói, tuy sự bình tĩnh của Vân Mạc khiến bọn chúng cảnh giác, nhưng theo quan sát của bọn chúng thực lực của Vân Mạc cùng lắm chỉ là Hoá Mạch Cảnh trung kỳ mà thôi. Tầng một đến tầng ba gọi là sơ kỳ, tầng bốn đến tầng sáu gọi là trung kỳ, tầng bảy đến tầng chín gọi là hậu kỳ. Cao thủ mạnh nhất trong bọn chúng chính là cao thủ Hoá Mạch Cảnh hậu kỳ, sao có thể sợ Vân Mạc được?
“Dạ Miêu, ngươi đi thăm dò thực lực của hắn xem”, tên cướp mạnh nhất ra lệnh.
“Ha ha, ta cũng đang có ý định đó đấy!”, Dạ Miêu với thân thể nhỏ gầy lập tức xông lên, hắn ta linh hoạt lách tới lách lui trên những cành cây xung quanh Vân Mạc, người bình thường sẽ rất khó dõi theo bóng dáng của hắn ta.
“Chẳng trách lại được gọi là Dạ Miêu!”, Vân Mạc thầm nói, Dạ Miêu này di chuyển linh hoạch, tốc độ rất nhanh, có ưu thế rất lớn trong rừng. Nhưng muốn dùng thực lực như thế để đánh bại Vân Mạc thì còn khá chênh lệch.
Vụt!
Vân Mạc nắm bắt cơ hội cầm Hàn Dạ lên đâm tới, vạch ra một tia hàn mang trên không trung.
Keng!
Linh khí như vuốt mèo trên tay Dạ Miêu ngăn cản đòn tấn công của Vân Mạc, hắn ta mượn sức nhanh chóng lùi lại. Ưu thế của Dạ Miêu là thân pháp, hắn ta sẽ không chọn đối đầu trực diện với Vân Mạc.
Dạ Miêu nhanh nhẹn di chuyển trong rừng, thỉnh thoảng xuất hiện sau lưng Vân Mạc để đánh lén, Vân Mạc không có cách ứng phó chỉ có thể đứng tại chỗ phòng ngự. Sau một hồi chiến đấu thì Vân Mạc cũng rơi vào thế yếu. Vân Mạc luống cuống phòng ngự tại chỗ như con chuột bị Dạ Miêu trêu đùa.
“Ta cứ tưởng có bản lĩnh thế nào mà dám phách lối như thế, thì ra cũng chỉ có vậy mà thôi!”, tên cướp mạnh nhất tỏ vẻ khinh thường: “Xông lên một lượt đi, đừng chậm trễ thời gian nữa”.
Nhận được lệnh, mấy người khác động thời tấn công, Dạ Miêu kia cũng đúng lúc tập kích vung vuốt mèo về phía lưng Vân Mạc.
Vào lúc mấy người này đồng thời tấn công, Vân Mạc hơi cong môi. Hắn giẫm chân một phát khiến đất đá nổ tung, hắn lao về phía trước như mũi tên rời cung nhằm vào hai tên cướp Luyện Thể Cảnh.
“Không xong rồi, hắn ta giở trò!”, tên cướp có thực lực mạnh nhất thay đổi sắc mặt, lập tức hiểu ra khi nãy Vân Mạc chỉ ra vẻ yếu đuối. Gã ta vội vàng đổi hướng muốn ngăn cản Vân Mạc, mấy tên cướp khác cũng nhất thời hiểu ra, vội vàng chạy đến chỗ hai tên cướp Luyện Thể Cảnh kia.
Nhưng tốc độ của Vân Mạc lại không hề thua kém Dạ Miêu, vào lúc hai tên cướp Luyện Thể Cảnh phát hiện tình huống không ổn muốn lùi về phía sau đã không kịp nữa rồi.
Phập phập!
Hàn Dạ trong tay Vân Mạc biến thành hai tia sáng lạnh xuyên qua ngực hai tên cướp Luyện Thể Cảnh, lập tức lấy đi mạng sống của hai người.
Sau khi giết hai tên cướp Luyện Thể Cảnh, Vân Mạc vung Hàn Dạ về phía sau chém đứt cánh tay một tên cướp. Tên cướp kia lập tức tái mặt hét thảm thiết.
Tên cướp mạnh nhất tái mặt nhìn Vân Mạc, trong lúc sơ suất đã để huynh đệ bỏ mạng khiến gã ta vô cùng tức giận.
“Hay lắm! Nếu hôm nay không giết ngươi thì sau này Thiết Thương ta cũng không sống được trên dãy núi Vân Thượng nữa!”, tên cướp thực lực mạnh nhất lạnh lùng nói, gã ta tên Thiết Thương, binh khí của gã ta cũng là một thanh thiết thương.
“Đừng cho hắn ta chết quá dễ dàng!”, Dạ Miêu hét to, khi nãy Vân Mạc chiến đấu với hắn ta không sử dụng hết sức lực, hành động đó rõ ràng là khinh thường hắn ta, khiến hắn ta vô cùng tức giận.
Vân Mạc nhìn mấy tên cướp, trong lòng nhanh chóng lập ra một kế hoạch chiến đấu. Hắn đã giết hai người và chặt đứt cánh tay một người làm người đó mất đi khả năng chiến đấu. Nên hiện tại chỉ còn bốn người có thể chiến đấu, đã không thể mang đến uy hiếp quá lớn cho Vân Mạc rồi.
Vân Mạc nhanh chóng xác định một người, người này vóc người vạm vỡ, tay cầm búa lớn, rõ ràng là võ giả dùng sức mạnh. Thân thể Vân Mạc vô cùng mạnh mẽ, sức mạnh hơn hẳn người thường, hắn không sợ võ giả loại này nhất.
Không đợi đối phương ra tay, Vân Mạc đã tấn công trước, hắn vung Hàn Dạ lên chém về phía tên cướp cao to kia bằng khí thế dữ dội.
“Hừ! Ta sẽ đập vỡ đầu ngươi!”, tên cướp quát to, búa lớn bùng nổ ra khí thế đáng sợ đánh về phía Vân Mạc. Cùng lúc đó ba người khác cũng tấn công từ sau lưng Vân Mạc, đòn tấn công của Thiết Thương là đáng sợ nhất, thương mang cực kỳ mạnh mẽ phá không chém tới.
Vân Mạc như không chú ý đến sự tấn công ở phía sau, hắn chỉ xông thẳng về phía tên cướp vạm vỡ.
Trường kích Hàn Dạ và búa lớn va vào nhau làm tia lửa bắn ra, sức mạnh đáng sợ dọc theo búa lớn truyền đến cánh tay của tên cướp, tên cướp cảm thấy cánh tay mình đau đớn, sau đó sợ hãi phát hiện ra xương cánh tay của mình đã gãy lìa!
Thuốc Luyện Thể do Vân Mạc luyện chế là nước thuốc cao cấp nhất trên đời kết hợp với sự rèn luyện của quyền pháp Hám Sơn khiến thân thể của hắn đã hơn hẳn võ giả bình thường, có sức mạnh lớn đến mức bản thân hắn cũng không thể tưởng tượng nổi. Một đòn đánh xuống, đối phương hoàn toàn không thể ngăn cản.
“Ngươi đoán xem?”, Vân Mạc hỏi ngược lại, nếu chút tính cảnh giác như thế cũng không có thì sao hắn dám một mình xông vào dãy núi Vân Thượng được?
“Ngươi đúng là rất to gan, biết đã bị chúng ta theo dõi mà vẫn không căng thẳng chút nào”, tên cướp mạnh nhất kia cười khẩy, nhưng trong mắt đã chứa đựng sự dè chừng.
“Ta cho các ngươi một lời khuyên, nếu bây giờ các ngươi cút đi thì sẽ còn có cơ hội sống sót đấy”, Vân Mạc nhìn đám cướp, thực lực của mấy người này vẫn chẳng là gì với hắn cả.
Mấy tên cướp đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều cười to.
“Dù là người của ba gia tộc lớn ở trấn Quan Sơn cũng không dám nói chuyện với bọn ta bằng giọng điệu như thế đâu, thật không hiểu sao ngươi tự tin đến vậy ”, Dạ Miêu cười nói, tuy sự bình tĩnh của Vân Mạc khiến bọn chúng cảnh giác, nhưng theo quan sát của bọn chúng thực lực của Vân Mạc cùng lắm chỉ là Hoá Mạch Cảnh trung kỳ mà thôi. Tầng một đến tầng ba gọi là sơ kỳ, tầng bốn đến tầng sáu gọi là trung kỳ, tầng bảy đến tầng chín gọi là hậu kỳ. Cao thủ mạnh nhất trong bọn chúng chính là cao thủ Hoá Mạch Cảnh hậu kỳ, sao có thể sợ Vân Mạc được?
“Dạ Miêu, ngươi đi thăm dò thực lực của hắn xem”, tên cướp mạnh nhất ra lệnh.
“Ha ha, ta cũng đang có ý định đó đấy!”, Dạ Miêu với thân thể nhỏ gầy lập tức xông lên, hắn ta linh hoạt lách tới lách lui trên những cành cây xung quanh Vân Mạc, người bình thường sẽ rất khó dõi theo bóng dáng của hắn ta.
“Chẳng trách lại được gọi là Dạ Miêu!”, Vân Mạc thầm nói, Dạ Miêu này di chuyển linh hoạch, tốc độ rất nhanh, có ưu thế rất lớn trong rừng. Nhưng muốn dùng thực lực như thế để đánh bại Vân Mạc thì còn khá chênh lệch.
Vụt!
Vân Mạc nắm bắt cơ hội cầm Hàn Dạ lên đâm tới, vạch ra một tia hàn mang trên không trung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Keng!
Linh khí như vuốt mèo trên tay Dạ Miêu ngăn cản đòn tấn công của Vân Mạc, hắn ta mượn sức nhanh chóng lùi lại. Ưu thế của Dạ Miêu là thân pháp, hắn ta sẽ không chọn đối đầu trực diện với Vân Mạc.
Dạ Miêu nhanh nhẹn di chuyển trong rừng, thỉnh thoảng xuất hiện sau lưng Vân Mạc để đánh lén, Vân Mạc không có cách ứng phó chỉ có thể đứng tại chỗ phòng ngự. Sau một hồi chiến đấu thì Vân Mạc cũng rơi vào thế yếu. Vân Mạc luống cuống phòng ngự tại chỗ như con chuột bị Dạ Miêu trêu đùa.
“Ta cứ tưởng có bản lĩnh thế nào mà dám phách lối như thế, thì ra cũng chỉ có vậy mà thôi!”, tên cướp mạnh nhất tỏ vẻ khinh thường: “Xông lên một lượt đi, đừng chậm trễ thời gian nữa”.
Nhận được lệnh, mấy người khác động thời tấn công, Dạ Miêu kia cũng đúng lúc tập kích vung vuốt mèo về phía lưng Vân Mạc.
Vào lúc mấy người này đồng thời tấn công, Vân Mạc hơi cong môi. Hắn giẫm chân một phát khiến đất đá nổ tung, hắn lao về phía trước như mũi tên rời cung nhằm vào hai tên cướp Luyện Thể Cảnh.
“Không xong rồi, hắn ta giở trò!”, tên cướp có thực lực mạnh nhất thay đổi sắc mặt, lập tức hiểu ra khi nãy Vân Mạc chỉ ra vẻ yếu đuối. Gã ta vội vàng đổi hướng muốn ngăn cản Vân Mạc, mấy tên cướp khác cũng nhất thời hiểu ra, vội vàng chạy đến chỗ hai tên cướp Luyện Thể Cảnh kia.
Nhưng tốc độ của Vân Mạc lại không hề thua kém Dạ Miêu, vào lúc hai tên cướp Luyện Thể Cảnh phát hiện tình huống không ổn muốn lùi về phía sau đã không kịp nữa rồi.
Phập phập!
Hàn Dạ trong tay Vân Mạc biến thành hai tia sáng lạnh xuyên qua ngực hai tên cướp Luyện Thể Cảnh, lập tức lấy đi mạng sống của hai người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi giết hai tên cướp Luyện Thể Cảnh, Vân Mạc vung Hàn Dạ về phía sau chém đứt cánh tay một tên cướp. Tên cướp kia lập tức tái mặt hét thảm thiết.
Tên cướp mạnh nhất tái mặt nhìn Vân Mạc, trong lúc sơ suất đã để huynh đệ bỏ mạng khiến gã ta vô cùng tức giận.
“Hay lắm! Nếu hôm nay không giết ngươi thì sau này Thiết Thương ta cũng không sống được trên dãy núi Vân Thượng nữa!”, tên cướp thực lực mạnh nhất lạnh lùng nói, gã ta tên Thiết Thương, binh khí của gã ta cũng là một thanh thiết thương.
“Đừng cho hắn ta chết quá dễ dàng!”, Dạ Miêu hét to, khi nãy Vân Mạc chiến đấu với hắn ta không sử dụng hết sức lực, hành động đó rõ ràng là khinh thường hắn ta, khiến hắn ta vô cùng tức giận.
Vân Mạc nhìn mấy tên cướp, trong lòng nhanh chóng lập ra một kế hoạch chiến đấu. Hắn đã giết hai người và chặt đứt cánh tay một người làm người đó mất đi khả năng chiến đấu. Nên hiện tại chỉ còn bốn người có thể chiến đấu, đã không thể mang đến uy hiếp quá lớn cho Vân Mạc rồi.
Vân Mạc nhanh chóng xác định một người, người này vóc người vạm vỡ, tay cầm búa lớn, rõ ràng là võ giả dùng sức mạnh. Thân thể Vân Mạc vô cùng mạnh mẽ, sức mạnh hơn hẳn người thường, hắn không sợ võ giả loại này nhất.
Không đợi đối phương ra tay, Vân Mạc đã tấn công trước, hắn vung Hàn Dạ lên chém về phía tên cướp cao to kia bằng khí thế dữ dội.
“Hừ! Ta sẽ đập vỡ đầu ngươi!”, tên cướp quát to, búa lớn bùng nổ ra khí thế đáng sợ đánh về phía Vân Mạc. Cùng lúc đó ba người khác cũng tấn công từ sau lưng Vân Mạc, đòn tấn công của Thiết Thương là đáng sợ nhất, thương mang cực kỳ mạnh mẽ phá không chém tới.
Vân Mạc như không chú ý đến sự tấn công ở phía sau, hắn chỉ xông thẳng về phía tên cướp vạm vỡ.
Trường kích Hàn Dạ và búa lớn va vào nhau làm tia lửa bắn ra, sức mạnh đáng sợ dọc theo búa lớn truyền đến cánh tay của tên cướp, tên cướp cảm thấy cánh tay mình đau đớn, sau đó sợ hãi phát hiện ra xương cánh tay của mình đã gãy lìa!
Thuốc Luyện Thể do Vân Mạc luyện chế là nước thuốc cao cấp nhất trên đời kết hợp với sự rèn luyện của quyền pháp Hám Sơn khiến thân thể của hắn đã hơn hẳn võ giả bình thường, có sức mạnh lớn đến mức bản thân hắn cũng không thể tưởng tượng nổi. Một đòn đánh xuống, đối phương hoàn toàn không thể ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro