Chương 30 - Kì nghỉ hè đã đánh dấu cho con đường sự nghiệp của mỗi người
Hãy nở một nụ c...
Ngân Hà Maydie
2024-08-11 07:39:46
Cứ thế cả nhóm của Sang đã cùng nhau học tập,cùng nhau tiến bộ một cách miệt mài không kể ngày đêm,mặc dù còn chưa được giỏi nhưng với những kiến thức mà Liên đã dạy thì đủ để bọn họ có thể nắm chắc con 5,con 6 trong tay.
Môn nào cũng họ có thể yếu nhưng duy nhất có một môn mà bọn họ không thể yếu đó là môn ngoại ngữ . Vì sao ư... ?
Vì ngoại ngữ giúp họ giao tiếp với người nước ngoài một cách dễ dàng hay nói đúng hơn là để hiểu hơn về kinh tế nước ngoài . Tham vọng của họ sẽ không bao giờ tắt thứ họ muốn, ba mẹ họ cần, tất cả đều là tham vọng . Người ta nói không ai giàu ba đời nhưng người ta đâu biết rằng, trong tương lai sẽ có người cho họ thấy rằng mình không giàu ba đời thì mình giàu bốn đời .
Quay lại với thực tại, khi mà Hòa và Hoa bận việc đã về trước còn mặt của Liên bây giờ thì đang đỏ phừng phừng khi phải dạy hóa học cho cặp bạn cùng lùi đó chính là Đức và Sang .
Cậu chỉ đến khàn cả cổ nhưng Đức và Sang vẫn rất ngu ngơ không hiểu một cái gì hết, không bỏ cuộc Liên cố gắng uống thêm miếng nước để hạ hỏa rồi tự an ủi mình rằng, mình sẽ làm được mà mình sẽ khiến hai người họ phải giỏi hóa mình làm được mà cố lên .
Rồi cứ thế Liên vẫn miệt mài, ân cần chỉ dạy rồi thời gian cứ thế trôi 10p, rồi 20p, rồi 1 tiếng sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn và Liên cũng cũng không phải ngoại lệ, dạy đến cùng cực mà cả 2 người không ai hiểu, tuyệt vọng Liên nghiến răng ken két để áp chế cơn giận nhưng có vẻ không hiệu quả là bao cậu bật khóc và gào lên rằng .
" Đức ơi là Đức tại sao cậu lại khờ thế hả bình thường thông minh lắm mà, sao giờ lại không thông minh đi, khổ có mỗi một dạng công thức hóa học thôi mà cũng ko áp dụng vào bài được "
" Còn cậu nữa Sang sao mà cùng một lỗi sai mà cậu không thể sửa được vậy hả ... hức ...hức 1
Cậu vừa quát vừa sụt sùi . Cái má bầu bĩnh trắng trẻo nhưng giờ đây lại phải đỏ ửng vì bực .
Đức Và Sang thấy vậy thì cùng lúc chia ra làm hai thái cực, Đức thì cảm Liên vừa đáng yêu nhưng cũng vừa cảm thấy cảm thấy tội lỗi khi không thể làm được bài mà Liên đã mất sức, hao tâm tổn trí để dạy cậu
Còn Sang thì ngược lại anh cảm thấy hưng phấn vô cùng khi thấy Liên khóc, đột nhiên trong đầu anh lại nổi ý đồ xấu, nếu cậu cứ khóc như này anh sợ mình sẽ không chịu nổi mất . Nhưng bây giờ không phải là lúc để trêu vì cậu còn đang phụng phịu quay lưng không dạy nữa kìa .
Cậu quay lưng vừa sụt sùi vừa nói
" Tớ không dạy các cậu nữa đâu hức"
Nghe vậy thì cả hai liền xoắn suýt lên dỗ dành cậu . Phải mất rất lâu để cậu để cậu có thể nguôi ngoai cơn giận mà ngừng khóc . Được một lúc thì cậu mới ổn định tinh thần mà dạy tiếp và cậu rất bất ngờ khi lần này cả hai lại không mắc lỗi sai khi giải hóa nữa, điều đó khiến cậu rất vui mừng vì sau bao nhiêu tiếng thì bây giờ cậu cũng đã được đền đáp .
Ôi còn cái vui nào bằng cái vui này không chứ, thật mừng làm sao . Cứ như vậy cậu không ngại mất thời gian mà kiên nhẫn dạy lại từng chút một để cho hai người họ hiểu, và trong lúc đợi cả hai giải hóa thì cậu mê man mà khủ thiếp đi lúc nào không hay .
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua một cách yên bình, cuối cùng cả Sang và Đức cũng đã giải xong toàn bộ đề hóa trong đề cương ôn thi .Vừa tính khoe với Liên thì đã thấy cậu ngủ gục trên bàn học lúc nào không hay, cả hai thấy vậy thì thầm trao nhau ánh mắt đen tối thấy rõ, không ai nói câu nào trực tiếp móc cây bút lông màu đỏ ra mà bắt đầu vẽ vời lên mặt lên mặt Liên một cách thích thú đến say mê .
2:00
Đức thì biết ý chỉ vẽ vài cái rồi thôi nhưng Sang thì khác anh ngồi vẫn đang tô màu hình trái tim méo mó đến thảm hại thì Liên đã thức giấc lúc nào không hay, cậu nhìn chằm chằm Sang như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.
Biết mình bị phát hiện, anh liền chột dạ mà muốn chốn nhưng nào có dễ như vậy, Liên trực tiếp lấy cây bút lông đen mà vồ lấy Sang . Trong phút chốc, cậu đã đè Sang xuống sàn một cách dễ dàng, cậu nhanh chóng ngồi xuống lên người Sang mà không biết rằng chỗ cậu vừa ngồi xuống chính là cự vật to lớn của anh .
Còn Liên thì phụng phịu vẽ lại lên mặt anh một cách không thương tiếc, mà không biết rằng anh đang phải chật vật với hạ bộ của mình vì mỗi lần cậu chuyển động là một lần cọ xát vào cự vật của anh, điều đó khiến anh hưng phấn nhất thời mà xuýt cương .
Vừa nhận ra mình xuýt cương thì anh vội vàng đẩy Liên ra nhưng đã quá muộn khi anh đã cương mất rồi,còn Liên thì cũng cảm nhận được thứ gì đó đang cộm lên ở dưới mông mình mà khó chịu tính quay ra xem là thứ gì thì đã bị Đức bế lên trên không trung một cách đột ngột khiến cậu hốt hoảng mà nhằm mắt trong vô thức . Còn Sang thì như bắt được vàng mà trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh để giải quyết. (1
Đức thấy vậy thì hơi trầm tư một chút vì anh biết Sang đã có tình cảm với Liên rồi thì phải, vậy thì chặng đường theo đuổi Liên sau này của anh hơi khó khăn rồi đây. Suy nghĩ một thôi một hồi cuối cùng Đức cũng thả Liên xuống mà nói .
Này hôm nay bọn tớ bận chút cậu có thể tự về được không "
Liên nghe vậy thì nhìn Đức một lúc rồi tự tin bảo ." Tớ có phải con nít đâu mà không về được cậu cứ yên tâm đi "
Nói rồi cậu nở một nụ cười đầy thương hiệu khiến Đức phải xiêu lòng mà bật cười xoa đầu cậu nói.
" Rồi rồi cậu không phải con nít được chưa "
Nói xong anh giúp Liên dọn dẹp sách vở vào ba lô, rồi mới chào tạm biệt Liên để về phòng của mình .
Môn nào cũng họ có thể yếu nhưng duy nhất có một môn mà bọn họ không thể yếu đó là môn ngoại ngữ . Vì sao ư... ?
Vì ngoại ngữ giúp họ giao tiếp với người nước ngoài một cách dễ dàng hay nói đúng hơn là để hiểu hơn về kinh tế nước ngoài . Tham vọng của họ sẽ không bao giờ tắt thứ họ muốn, ba mẹ họ cần, tất cả đều là tham vọng . Người ta nói không ai giàu ba đời nhưng người ta đâu biết rằng, trong tương lai sẽ có người cho họ thấy rằng mình không giàu ba đời thì mình giàu bốn đời .
Quay lại với thực tại, khi mà Hòa và Hoa bận việc đã về trước còn mặt của Liên bây giờ thì đang đỏ phừng phừng khi phải dạy hóa học cho cặp bạn cùng lùi đó chính là Đức và Sang .
Cậu chỉ đến khàn cả cổ nhưng Đức và Sang vẫn rất ngu ngơ không hiểu một cái gì hết, không bỏ cuộc Liên cố gắng uống thêm miếng nước để hạ hỏa rồi tự an ủi mình rằng, mình sẽ làm được mà mình sẽ khiến hai người họ phải giỏi hóa mình làm được mà cố lên .
Rồi cứ thế Liên vẫn miệt mài, ân cần chỉ dạy rồi thời gian cứ thế trôi 10p, rồi 20p, rồi 1 tiếng sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn và Liên cũng cũng không phải ngoại lệ, dạy đến cùng cực mà cả 2 người không ai hiểu, tuyệt vọng Liên nghiến răng ken két để áp chế cơn giận nhưng có vẻ không hiệu quả là bao cậu bật khóc và gào lên rằng .
" Đức ơi là Đức tại sao cậu lại khờ thế hả bình thường thông minh lắm mà, sao giờ lại không thông minh đi, khổ có mỗi một dạng công thức hóa học thôi mà cũng ko áp dụng vào bài được "
" Còn cậu nữa Sang sao mà cùng một lỗi sai mà cậu không thể sửa được vậy hả ... hức ...hức 1
Cậu vừa quát vừa sụt sùi . Cái má bầu bĩnh trắng trẻo nhưng giờ đây lại phải đỏ ửng vì bực .
Đức Và Sang thấy vậy thì cùng lúc chia ra làm hai thái cực, Đức thì cảm Liên vừa đáng yêu nhưng cũng vừa cảm thấy cảm thấy tội lỗi khi không thể làm được bài mà Liên đã mất sức, hao tâm tổn trí để dạy cậu
Còn Sang thì ngược lại anh cảm thấy hưng phấn vô cùng khi thấy Liên khóc, đột nhiên trong đầu anh lại nổi ý đồ xấu, nếu cậu cứ khóc như này anh sợ mình sẽ không chịu nổi mất . Nhưng bây giờ không phải là lúc để trêu vì cậu còn đang phụng phịu quay lưng không dạy nữa kìa .
Cậu quay lưng vừa sụt sùi vừa nói
" Tớ không dạy các cậu nữa đâu hức"
Nghe vậy thì cả hai liền xoắn suýt lên dỗ dành cậu . Phải mất rất lâu để cậu để cậu có thể nguôi ngoai cơn giận mà ngừng khóc . Được một lúc thì cậu mới ổn định tinh thần mà dạy tiếp và cậu rất bất ngờ khi lần này cả hai lại không mắc lỗi sai khi giải hóa nữa, điều đó khiến cậu rất vui mừng vì sau bao nhiêu tiếng thì bây giờ cậu cũng đã được đền đáp .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôi còn cái vui nào bằng cái vui này không chứ, thật mừng làm sao . Cứ như vậy cậu không ngại mất thời gian mà kiên nhẫn dạy lại từng chút một để cho hai người họ hiểu, và trong lúc đợi cả hai giải hóa thì cậu mê man mà khủ thiếp đi lúc nào không hay .
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua một cách yên bình, cuối cùng cả Sang và Đức cũng đã giải xong toàn bộ đề hóa trong đề cương ôn thi .Vừa tính khoe với Liên thì đã thấy cậu ngủ gục trên bàn học lúc nào không hay, cả hai thấy vậy thì thầm trao nhau ánh mắt đen tối thấy rõ, không ai nói câu nào trực tiếp móc cây bút lông màu đỏ ra mà bắt đầu vẽ vời lên mặt lên mặt Liên một cách thích thú đến say mê .
2:00
Đức thì biết ý chỉ vẽ vài cái rồi thôi nhưng Sang thì khác anh ngồi vẫn đang tô màu hình trái tim méo mó đến thảm hại thì Liên đã thức giấc lúc nào không hay, cậu nhìn chằm chằm Sang như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.
Biết mình bị phát hiện, anh liền chột dạ mà muốn chốn nhưng nào có dễ như vậy, Liên trực tiếp lấy cây bút lông đen mà vồ lấy Sang . Trong phút chốc, cậu đã đè Sang xuống sàn một cách dễ dàng, cậu nhanh chóng ngồi xuống lên người Sang mà không biết rằng chỗ cậu vừa ngồi xuống chính là cự vật to lớn của anh .
Còn Liên thì phụng phịu vẽ lại lên mặt anh một cách không thương tiếc, mà không biết rằng anh đang phải chật vật với hạ bộ của mình vì mỗi lần cậu chuyển động là một lần cọ xát vào cự vật của anh, điều đó khiến anh hưng phấn nhất thời mà xuýt cương .
Vừa nhận ra mình xuýt cương thì anh vội vàng đẩy Liên ra nhưng đã quá muộn khi anh đã cương mất rồi,còn Liên thì cũng cảm nhận được thứ gì đó đang cộm lên ở dưới mông mình mà khó chịu tính quay ra xem là thứ gì thì đã bị Đức bế lên trên không trung một cách đột ngột khiến cậu hốt hoảng mà nhằm mắt trong vô thức . Còn Sang thì như bắt được vàng mà trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh để giải quyết. (1
Đức thấy vậy thì hơi trầm tư một chút vì anh biết Sang đã có tình cảm với Liên rồi thì phải, vậy thì chặng đường theo đuổi Liên sau này của anh hơi khó khăn rồi đây. Suy nghĩ một thôi một hồi cuối cùng Đức cũng thả Liên xuống mà nói .
Này hôm nay bọn tớ bận chút cậu có thể tự về được không "
Liên nghe vậy thì nhìn Đức một lúc rồi tự tin bảo ." Tớ có phải con nít đâu mà không về được cậu cứ yên tâm đi "
Nói rồi cậu nở một nụ cười đầy thương hiệu khiến Đức phải xiêu lòng mà bật cười xoa đầu cậu nói.
" Rồi rồi cậu không phải con nít được chưa "
Nói xong anh giúp Liên dọn dẹp sách vở vào ba lô, rồi mới chào tạm biệt Liên để về phòng của mình .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro