Bánh bao tôi để riêng cho em
Anna thỏ bông
2024-07-11 22:32:53
Các sinh viên trường đại học Nam Hạ tưởng rằng sẽ không gặp lại giáo quan Lâm nữa, không ngờ anh cũng có mặt ở đây.
Hứa San San nhìn thấy Lâm Quân Phong khóe miệng cũng nhếch lên một vòng cung.
Ánh mắt Lâm Quân Phong như có như không liếc nhìn Triệu Đoan Mẫn. Cô cũng đang nhìn anh. Anh vì phải về quân doanh báo cáo sau đó mới đến đây vì thế mà anh đến sau cô một ngày. Cô bé này không có ai tiễn lên đường không biết có buồn không?
Sáng sớm đã bị bắt ra tập hợp, nhiều người vẫn còn uể oải, ngái ngủ, nhưng dưới sự xuất hiện của Lâm Quân Phong họ cũng quên béng cơn buồn ngủ đi rồi. Sau khi được huấn luyện viên Tần Hữu Bằng giới thiệu về những chiến tích lừng lẫy của Phong Thần, ai cũng cảm thán và hâm mộ không thôi.
- Được rồi, mọi người nhìn thấy chiếc xe bọc thép đằng kia không? Trên xe có đầy đủ hành trang. Mỗi người sẽ được phát một chiếc ba lô nặng 5 kg, sau đó sẽ đeo ba lô trên lưng. Hôm nay chúng ta sẽ hành quân vác vật nặng 5 kg và học cách sinh tồn trong rừng, địa điểm là cánh rừng cách đây 7 km. Trong mỗi chiếc ba lô chúng tôi đã trang bị đầy đủ vật dụng cần thiết và lương khô cho các em sống hai ngày trong rừng. Nhiệm vụ của các em là thu thập những lá cờ đỏ được chúng tôi bố trí trong rừng, ai tìm được nhiều lá cờ nhất sẽ có thưởng. Mọi người có thể hành động theo nhóm hoặc riêng lẻ tùy các em. Thành tích chúng tôi sẽ đánh giá riêng theo biểu hiện của mỗi người.
Lời này chính là do huấn luyện viên mới Lâm Quân Phong nói ra.
Cả đám sinh viên đều biến sắc, mặt tái xanh như tàu lá. Huấn luyện viên mới tuy rất đẹp trai, chiến tích cũng lừng lẫy nhưng xem ra còn biến thái hơn huấn luyện viên Tần Hữu Bằng kia, còn hơn cả ma quỷ.
Một số sinh viên trường đại học Nam Hạ lúc trước nghĩ về giáo quan Lâm là người dễ tính lập tức bị vả mặt lần nữa.
Lâm Quân Phong như không quan tâm đến phản ứng của đám học trò anh tiếp tục nói:
- Tất cả xếp thành hàng ra chỗ xe bọc thép kia, tôi sẽ phát ba lô cho từng người một.
Nói rồi Lâm Quân Phong đi ra phía chiếc xe bọc thép đang đỗ gần đó, đám sinh viên cũng xếp hàng theo sau. Lâm Quân Phong phát ba lô cho từng người một. Đến lượt Triệu Đoan Mẫn anh đưa ba lô cho cô rồi nói nhỏ:
- Đến đây đã quen chưa?
- Dạ, vẫn tốt ạ.
Cô cũng khẽ trả lời.
- Trong ba lô ngoài lương khô như mọi người còn có thêm mấy chiếc bánh bao tôi để riêng cho em đó.
Anh đã đánh dấu chiếc ba lô này bằng một kí hiệu nhỏ, chờ đợi đến lượt Triệu Đoan Mẫn thì đưa nó cho cô. Đây xem như là lần thiên vị đầu tiên của Lâm Quân Phong. Trong quân doanh, anh khá khắt khe, nhưng vẫn vì cô nhóc này mà làm chuyện này, xem ra cô đúng là ngoại lệ của anh rồi.
Triệu Đoan Mẫn mím môi nhìn anh, anh cũng nhìn cô, sau đó cô lại khẽ nói:
- Cảm ơn anh.
Sự việc xảy ra cũng khá nhanh, mọi người cũng không để ý Triệu Đoan Mẫn đứng chỗ huấn luyện viên Lâm có hơi lâu một chút nhưng lại không qua mắt được Hứa San San. Cô ta có khả năng quan sát rất tốt, cô ta nhìn Lâm Quân Phong và Triệu Đoan Mẫn trong ánh mắt đã hiện lên tia ám trầm, khát máu, sau đó rất nhanh liền biến mất.
Sau khi đã phát đủ cho mỗi người một chiếc ba lô, mọi người bắt đầu đeo ba lô lên đường. Lâm Quân Phong và Tần Hữu Bằng lên xe zip bắt đầu phóng đi, khiến đám sinh viên nhìn theo ai oán.
- U là trời, sao huấn luyện viên được đi xe mà chúng ta lại phải đi bộ vậy?
- Ôi, thật không công bằng tí nào.
- A, tôi không phục.
- Không phục cũng cố mà chịu đi, ở đây huấn luyện viên là người có quyền, việc của chúng ta là phục tùng và phục tùng mà thôi. Nếu không muốn bị đào thải thì chỉ có cố gắng lên.
Mọi người không ai muốn bị đào thải hết, dù có không cam lòng nhưng vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.
Đoạn đường hành quân dài 7 km cuối cùng cũng đến nơi. Mọi người đi đến bìa rừng liền thi nhau ngồi xuống thở hổn hển, người vươn vai, người duỗi chân, người đấm lưng. Có người vì đói quá liền mở ba lô ra tìm xem có những gì có thể ăn được nhưng ngoài lương khô và nước uống ra thì không còn gì có thể ăn được.
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, Triệu Đoan Mẫn mở ba lô ra đúng là ngoài lương khô ra còn có mấy cái bánh bao vẫn còn ấm nóng anh chuẩn bị cho cô. Nhưng Triệu Đoan Mẫn không dám ăn bây giờ, cô không muốn mọi người sẽ biết là anh thiên vị cho riêng cô.
Triệu Đoan Mẫn chỉ lấy một miếng lương khô ra để ăn và một chai nước ra để uống. Châu Mạn Đình ở bên cạnh cũng làm y hệt, vừa đói vừa mệt nhưng lương khô cũng thật khó ăn vào lúc này. Một số bạn vừa ăn đã nhổ ra:
- Ôi khó ăn muốn chết, giống như củi khô vậy.
Hứa San San nhìn thấy Lâm Quân Phong khóe miệng cũng nhếch lên một vòng cung.
Ánh mắt Lâm Quân Phong như có như không liếc nhìn Triệu Đoan Mẫn. Cô cũng đang nhìn anh. Anh vì phải về quân doanh báo cáo sau đó mới đến đây vì thế mà anh đến sau cô một ngày. Cô bé này không có ai tiễn lên đường không biết có buồn không?
Sáng sớm đã bị bắt ra tập hợp, nhiều người vẫn còn uể oải, ngái ngủ, nhưng dưới sự xuất hiện của Lâm Quân Phong họ cũng quên béng cơn buồn ngủ đi rồi. Sau khi được huấn luyện viên Tần Hữu Bằng giới thiệu về những chiến tích lừng lẫy của Phong Thần, ai cũng cảm thán và hâm mộ không thôi.
- Được rồi, mọi người nhìn thấy chiếc xe bọc thép đằng kia không? Trên xe có đầy đủ hành trang. Mỗi người sẽ được phát một chiếc ba lô nặng 5 kg, sau đó sẽ đeo ba lô trên lưng. Hôm nay chúng ta sẽ hành quân vác vật nặng 5 kg và học cách sinh tồn trong rừng, địa điểm là cánh rừng cách đây 7 km. Trong mỗi chiếc ba lô chúng tôi đã trang bị đầy đủ vật dụng cần thiết và lương khô cho các em sống hai ngày trong rừng. Nhiệm vụ của các em là thu thập những lá cờ đỏ được chúng tôi bố trí trong rừng, ai tìm được nhiều lá cờ nhất sẽ có thưởng. Mọi người có thể hành động theo nhóm hoặc riêng lẻ tùy các em. Thành tích chúng tôi sẽ đánh giá riêng theo biểu hiện của mỗi người.
Lời này chính là do huấn luyện viên mới Lâm Quân Phong nói ra.
Cả đám sinh viên đều biến sắc, mặt tái xanh như tàu lá. Huấn luyện viên mới tuy rất đẹp trai, chiến tích cũng lừng lẫy nhưng xem ra còn biến thái hơn huấn luyện viên Tần Hữu Bằng kia, còn hơn cả ma quỷ.
Một số sinh viên trường đại học Nam Hạ lúc trước nghĩ về giáo quan Lâm là người dễ tính lập tức bị vả mặt lần nữa.
Lâm Quân Phong như không quan tâm đến phản ứng của đám học trò anh tiếp tục nói:
- Tất cả xếp thành hàng ra chỗ xe bọc thép kia, tôi sẽ phát ba lô cho từng người một.
Nói rồi Lâm Quân Phong đi ra phía chiếc xe bọc thép đang đỗ gần đó, đám sinh viên cũng xếp hàng theo sau. Lâm Quân Phong phát ba lô cho từng người một. Đến lượt Triệu Đoan Mẫn anh đưa ba lô cho cô rồi nói nhỏ:
- Đến đây đã quen chưa?
- Dạ, vẫn tốt ạ.
Cô cũng khẽ trả lời.
- Trong ba lô ngoài lương khô như mọi người còn có thêm mấy chiếc bánh bao tôi để riêng cho em đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đã đánh dấu chiếc ba lô này bằng một kí hiệu nhỏ, chờ đợi đến lượt Triệu Đoan Mẫn thì đưa nó cho cô. Đây xem như là lần thiên vị đầu tiên của Lâm Quân Phong. Trong quân doanh, anh khá khắt khe, nhưng vẫn vì cô nhóc này mà làm chuyện này, xem ra cô đúng là ngoại lệ của anh rồi.
Triệu Đoan Mẫn mím môi nhìn anh, anh cũng nhìn cô, sau đó cô lại khẽ nói:
- Cảm ơn anh.
Sự việc xảy ra cũng khá nhanh, mọi người cũng không để ý Triệu Đoan Mẫn đứng chỗ huấn luyện viên Lâm có hơi lâu một chút nhưng lại không qua mắt được Hứa San San. Cô ta có khả năng quan sát rất tốt, cô ta nhìn Lâm Quân Phong và Triệu Đoan Mẫn trong ánh mắt đã hiện lên tia ám trầm, khát máu, sau đó rất nhanh liền biến mất.
Sau khi đã phát đủ cho mỗi người một chiếc ba lô, mọi người bắt đầu đeo ba lô lên đường. Lâm Quân Phong và Tần Hữu Bằng lên xe zip bắt đầu phóng đi, khiến đám sinh viên nhìn theo ai oán.
- U là trời, sao huấn luyện viên được đi xe mà chúng ta lại phải đi bộ vậy?
- Ôi, thật không công bằng tí nào.
- A, tôi không phục.
- Không phục cũng cố mà chịu đi, ở đây huấn luyện viên là người có quyền, việc của chúng ta là phục tùng và phục tùng mà thôi. Nếu không muốn bị đào thải thì chỉ có cố gắng lên.
Mọi người không ai muốn bị đào thải hết, dù có không cam lòng nhưng vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.
Đoạn đường hành quân dài 7 km cuối cùng cũng đến nơi. Mọi người đi đến bìa rừng liền thi nhau ngồi xuống thở hổn hển, người vươn vai, người duỗi chân, người đấm lưng. Có người vì đói quá liền mở ba lô ra tìm xem có những gì có thể ăn được nhưng ngoài lương khô và nước uống ra thì không còn gì có thể ăn được.
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, Triệu Đoan Mẫn mở ba lô ra đúng là ngoài lương khô ra còn có mấy cái bánh bao vẫn còn ấm nóng anh chuẩn bị cho cô. Nhưng Triệu Đoan Mẫn không dám ăn bây giờ, cô không muốn mọi người sẽ biết là anh thiên vị cho riêng cô.
Triệu Đoan Mẫn chỉ lấy một miếng lương khô ra để ăn và một chai nước ra để uống. Châu Mạn Đình ở bên cạnh cũng làm y hệt, vừa đói vừa mệt nhưng lương khô cũng thật khó ăn vào lúc này. Một số bạn vừa ăn đã nhổ ra:
- Ôi khó ăn muốn chết, giống như củi khô vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro