Vô tình chạm môi
Anna thỏ bông
2024-07-11 22:32:53
Khẩu súng thứ hai là FN FNP-9, là một khẩu súng ngắn bán tự động với phần tay cầm được làm từ polymer và hợp kim gia cố. Cò súng được thiết kế khá mềm và rộng. Độ giật cũng không quá lớn và đây được coi là một trong những khẩu súng ngắn dễ sử dụng và hiệu quả nhất. Nó còn có khả năng lưu trữ được 16 viên đạn cỡ 9mm.
Lâm Quân Phong cũng hướng dẫn cho Triệu Đoan Mẫn nhưng lần này anh dịch sang bên cạnh để cô tự mình ngắm bắn. Phát súng đầu tiên cô bắn lệch hồng tâm 2cm, phát súng thứ hai, cô bắn lệch hồng tâm 1 cm, phát súng thứ ba cô gần như bắn trúng hồng tâm.
- Rất khá, em rất có thiên phú học bắn súng, chỉ cần em tập bắn quen tay tỉ lệ bắn chính xác sẽ rất cao.
Lâm Quân Phong không tiếc lời khen ngợi Triệu Đoan Mẫn, cô bé này cũng rất có năng khiếu, học hỏi vô cùng nhanh.
Lâm Quân Phong cầm khẩu Mark 23 lên, anh nheo mắt ngắm vào bia rồi bóp cò. Ba phát súng nhanh như chớp đều trúng hồng tâm ba bia đạn. Anh thành thạo bắn súng như đã sử dụng nhuần nhuyễn từ lâu, khẩu Mark 23 vào tay anh lại giống như thứ đồ chơi trẻ con vậy. Anh còn xoay tròn khẩu súng trên tay vô cùng điệu nghệ.
Triệu Đoan Mẫn nhìn đến hai mắt sáng lên.
- Woa, Phong đại soái ca, anh giỏi quá! Đúng là đỉnh của chóp, bao giờ em mới làm được như anh chứ.
Triệu Đoan Mẫn đi đến bên cạnh Lam Quân Phong giơ ngón cái lên với anh.
Lâm Quân Phong mỉm cười.
- Tất cả thành công đều phải trải qua sự khổ luyện, không có gì là dễ dàng cả, nếu em đã có sẵn thiên phú thì sẽ học nhanh hơn những người bình thường.
Để có được vị trí như ngày hôm nay anh đã khổ luyện rất nhiều, cũng trải qua vô số những lần vào sinh ra tử. Mẹ anh vốn dĩ sợ anh gặp nguy hiểm nên cũng đã ngăn cấm anh đi lính rất nhiều lần nhưng dưới sự quyết tâm và ý chí bền bỉ cùng tín ngưỡng của mình, Lâm Quân Phong đã đạt thành công ngoài mong đợi ở cái tuổi hai tám này.
- A, khẩu súng này sao nhìn đặc biệt vậy?
Triệu Đoan Mẫn bị khẩu súng khác lạ trong tay Lam Quân Phong thu hút. Cô thích thú nhìn chằm chằm vào nó, cô cũng muốn dùng thử nó.
- Cho em bắn thử đi mà.
Triệu Đoan Mẫn nài nỉ Lâm Quân Phong.
- Khẩu này hơi khó bắn một chút, qua đây anh dạy em cách bắn.
Lâm Quân Phong thấy hứng thú nổi lên trong mắt cô gái nhỏ, anh cũng không nỡ từ chối.
Triệu Đoan Mẫn đứng trước Lâm Quân Phong, anh vòng tay qua hai vai cô, để cô đứng trong lòng anh, hướng dẫn dẫn cô tỉ mỉ từ cách lắp đạn, mở chốt, khóa chốt.
- Đây là một khẩu súng ngắn bán tự động được trang bị cả bộ giảm thanh và một thiết bị ngắm bắn laser. Khẩu súng này được sử dụng chủ yếu bởi lực lượng Specical Force của Mỹ bởi độ giật nhỏ và tầm bắn cũng khá hiệu quả lên tới 50m. Nó đã có mặt trên thị trường hơn 20 năm và được trang bị băng đạn 12 viên với loại đạn.45 ACP.
Cằm Lâm Quân Phong khẽ đặt lên vai phải của Triệu Đoan Mẫn, tư thế này vô cùng gần, Triệu Đoan Mẫn tựa trong lòng anh hai tay cầm súng, bàn tay cô lồng vào trong bàn tay cứng rắn của người đàn ông phía sau. Giây phút chuẩn bị bóp cò súng không hiểu sao Triệu Đoan Mẫn lại cảm thấy căng thẳng, tim đập thình thịch.
- Khoan đã, em...ưm...
Cô chưa chuẩn bị tâm lý nên cuống quýt quay mặt sang bên phải,vì anh đang tựa cằm lên vai cô nên vừa hay chạm vào môi của Lâm Quân Phong, hai người môi chạm môi, liền đứng hình trong giây lát. Xúc cảm mềm mại từ đôi môi căng mọng, mềm mịn của cô gái trong lòng khiến Lâm Quân Phong cứng người không kịp phản ứng. Anh vẫn đứng im không cử động cho đến khi Triệu Đoan Mẫn xoay người khẽ đưa tay lên đẩy anh ra.
- Em... Xin lỗi em... Không cố ý,em...
Triệu Đoan Mẫn cúi mặt ngại ngùng, hai má cô cũng đã đỏ đến tận mang tai, cô không biết phải nói thế nào về tình huống này.
- Khụ... Ngốc ạ, anh mới là người nên xin lỗi em mới đúng.
Lâm Quân Phong không hiểu sao,bị cô đẩy ra, trong phút chốc anh lại có một cảm giác hụt hẫng, tiếc nuối. Hai người ngại ngùng đứng nhìn nhau, Lâm Quân Quân Phong liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí có phần gượng gạo này.
- Em có muốn học cưỡi ngựa không? Anh dạy cho em.
- Muốn, em muốn.
Triệu Đoan Mẫn gật đầu, cô nở nụ cười quên đi sự việc lúng túng khi nãy. Cô vốn cũng định học bắn súng xong sẽ nhờ anh dạy cô cưỡi ngựa, nhưng nụ hôn vô tình khi nãy đã làm gián đoạn việc học bắn súng của cô. Nếu anh đã mở lời dạy cô học cưỡi ngựa thì cô ngại gì không thử chứ.
Hai người đi đến khu vực cưỡi ngựa, đúng là rất rộng lớn. Khu chuồng ngựa được phân chia từng gian, dành cho từng con ngựa. Lâm Quân Phong đi đến chọn một con ngựa màu trắng, có vẻ như anh đã quen nó từ trước.
Lâm Quân Phong cũng hướng dẫn cho Triệu Đoan Mẫn nhưng lần này anh dịch sang bên cạnh để cô tự mình ngắm bắn. Phát súng đầu tiên cô bắn lệch hồng tâm 2cm, phát súng thứ hai, cô bắn lệch hồng tâm 1 cm, phát súng thứ ba cô gần như bắn trúng hồng tâm.
- Rất khá, em rất có thiên phú học bắn súng, chỉ cần em tập bắn quen tay tỉ lệ bắn chính xác sẽ rất cao.
Lâm Quân Phong không tiếc lời khen ngợi Triệu Đoan Mẫn, cô bé này cũng rất có năng khiếu, học hỏi vô cùng nhanh.
Lâm Quân Phong cầm khẩu Mark 23 lên, anh nheo mắt ngắm vào bia rồi bóp cò. Ba phát súng nhanh như chớp đều trúng hồng tâm ba bia đạn. Anh thành thạo bắn súng như đã sử dụng nhuần nhuyễn từ lâu, khẩu Mark 23 vào tay anh lại giống như thứ đồ chơi trẻ con vậy. Anh còn xoay tròn khẩu súng trên tay vô cùng điệu nghệ.
Triệu Đoan Mẫn nhìn đến hai mắt sáng lên.
- Woa, Phong đại soái ca, anh giỏi quá! Đúng là đỉnh của chóp, bao giờ em mới làm được như anh chứ.
Triệu Đoan Mẫn đi đến bên cạnh Lam Quân Phong giơ ngón cái lên với anh.
Lâm Quân Phong mỉm cười.
- Tất cả thành công đều phải trải qua sự khổ luyện, không có gì là dễ dàng cả, nếu em đã có sẵn thiên phú thì sẽ học nhanh hơn những người bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để có được vị trí như ngày hôm nay anh đã khổ luyện rất nhiều, cũng trải qua vô số những lần vào sinh ra tử. Mẹ anh vốn dĩ sợ anh gặp nguy hiểm nên cũng đã ngăn cấm anh đi lính rất nhiều lần nhưng dưới sự quyết tâm và ý chí bền bỉ cùng tín ngưỡng của mình, Lâm Quân Phong đã đạt thành công ngoài mong đợi ở cái tuổi hai tám này.
- A, khẩu súng này sao nhìn đặc biệt vậy?
Triệu Đoan Mẫn bị khẩu súng khác lạ trong tay Lam Quân Phong thu hút. Cô thích thú nhìn chằm chằm vào nó, cô cũng muốn dùng thử nó.
- Cho em bắn thử đi mà.
Triệu Đoan Mẫn nài nỉ Lâm Quân Phong.
- Khẩu này hơi khó bắn một chút, qua đây anh dạy em cách bắn.
Lâm Quân Phong thấy hứng thú nổi lên trong mắt cô gái nhỏ, anh cũng không nỡ từ chối.
Triệu Đoan Mẫn đứng trước Lâm Quân Phong, anh vòng tay qua hai vai cô, để cô đứng trong lòng anh, hướng dẫn dẫn cô tỉ mỉ từ cách lắp đạn, mở chốt, khóa chốt.
- Đây là một khẩu súng ngắn bán tự động được trang bị cả bộ giảm thanh và một thiết bị ngắm bắn laser. Khẩu súng này được sử dụng chủ yếu bởi lực lượng Specical Force của Mỹ bởi độ giật nhỏ và tầm bắn cũng khá hiệu quả lên tới 50m. Nó đã có mặt trên thị trường hơn 20 năm và được trang bị băng đạn 12 viên với loại đạn.45 ACP.
Cằm Lâm Quân Phong khẽ đặt lên vai phải của Triệu Đoan Mẫn, tư thế này vô cùng gần, Triệu Đoan Mẫn tựa trong lòng anh hai tay cầm súng, bàn tay cô lồng vào trong bàn tay cứng rắn của người đàn ông phía sau. Giây phút chuẩn bị bóp cò súng không hiểu sao Triệu Đoan Mẫn lại cảm thấy căng thẳng, tim đập thình thịch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Khoan đã, em...ưm...
Cô chưa chuẩn bị tâm lý nên cuống quýt quay mặt sang bên phải,vì anh đang tựa cằm lên vai cô nên vừa hay chạm vào môi của Lâm Quân Phong, hai người môi chạm môi, liền đứng hình trong giây lát. Xúc cảm mềm mại từ đôi môi căng mọng, mềm mịn của cô gái trong lòng khiến Lâm Quân Phong cứng người không kịp phản ứng. Anh vẫn đứng im không cử động cho đến khi Triệu Đoan Mẫn xoay người khẽ đưa tay lên đẩy anh ra.
- Em... Xin lỗi em... Không cố ý,em...
Triệu Đoan Mẫn cúi mặt ngại ngùng, hai má cô cũng đã đỏ đến tận mang tai, cô không biết phải nói thế nào về tình huống này.
- Khụ... Ngốc ạ, anh mới là người nên xin lỗi em mới đúng.
Lâm Quân Phong không hiểu sao,bị cô đẩy ra, trong phút chốc anh lại có một cảm giác hụt hẫng, tiếc nuối. Hai người ngại ngùng đứng nhìn nhau, Lâm Quân Quân Phong liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí có phần gượng gạo này.
- Em có muốn học cưỡi ngựa không? Anh dạy cho em.
- Muốn, em muốn.
Triệu Đoan Mẫn gật đầu, cô nở nụ cười quên đi sự việc lúng túng khi nãy. Cô vốn cũng định học bắn súng xong sẽ nhờ anh dạy cô cưỡi ngựa, nhưng nụ hôn vô tình khi nãy đã làm gián đoạn việc học bắn súng của cô. Nếu anh đã mở lời dạy cô học cưỡi ngựa thì cô ngại gì không thử chứ.
Hai người đi đến khu vực cưỡi ngựa, đúng là rất rộng lớn. Khu chuồng ngựa được phân chia từng gian, dành cho từng con ngựa. Lâm Quân Phong đi đến chọn một con ngựa màu trắng, có vẻ như anh đã quen nó từ trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro