Em mãi mãi là e...
2024-09-25 11:26:30
Trên căn phòng cao nhất, nó được thiết kế tông trầm chỉ màu đen xám, có chiếc bàn làm việc ở đối diện cửa đi vào, bên cạnh còn có chiếc sopha
Kính 1 chiều, nhìn ra ngoài là toàn cảnh của thành phố được thu nhỏ về đêm, những ánh đèn rực rỡ, lóa mắt
Ở đây còn có phòng ngủ riêng của anh nữa, như bên ngoài được thiết kế tông trầm, chiếc giường lớn ở chính giữa, tủ quần áo, nội thất đầy đủ, còn có nhà tắm, nhà vệ sinh, thật sự rất tiện lợi
Anh đặt cô xuống giường, đè lên người cô
" Đi tắm đi, đừng có ngủ luôn đó " Tuyết Hy bị anh đè mà cảm thấy như cả trái đất đè vào vậy, rõ nặng
' Tuyết Hy " Thiên Hào nhẹ giọng gọi tên cô ngay bên tai, khiến cô xao động, khẽ đáp lại
Um
' Tuyết Hy, cho anh... được không... anh nhịn không nổi nữa rồi" Thiên Hào nhìn cô, anh mắt đầy dục vọng
Tuyết Hy nghe anh nói vậy thì ngạc nhiên, bảo sao vừa cô đã thấy anh có gì đó lạ lạ rồi
'Được không... vợ ơi " Thiên Hào nhõng nhẽo
Tuyết Hy nhìn bộ mặt làm nũng của anh thì không cưỡng lại được nhưng vẫn sợ hãi : " Nhẹ một chút, em sợ đau
' Được" Thiên Hào cười nhếch như đạt được mục đích
Sáng hôm sau
9h
Ánh sáng chiếu qua chiếc rèm, bên trong căn phòng tối quần áo rơi vãi lung tung khắp nơi, trên giương cặp nam nữ ôm nhau ngủ
Qua lớp chăn có thể nhìn thấy trên cơ thể người con gái rất nhiều vết đỏ tím, cho thấy đêm qua đã trải qua quyết liệt như thế nào
" Vợ đáng yêu ghê " Thiên Hào cười, nhìn cô trong vòng tay mình ngủ ngon
Thiên Hy như cảm nhận được có người nhìn chằm chằm mình thì mơ màng mở mắt
" Dậy rồi bảo bối, em muốn ăn gì không " Thiên Hào nhẹ nhàng vén tóc cô lên
" Ưm.... không ăn không ăn, em mệt lắm " Tuyết Hy mệt mỏi, mắt díp lại, rúc vào người anh
Thiên Hào nhẹ nhàng ôm cô " Có đau quá không, anh xoa bóp cho em
Đau " Tuyết Hy phụng phịu, nhìn mặt anh rõ cấm dục mà lên giường rõ đáng sợ, cứ bảo nốt nốt rồi đến tận 4h sáng mới cho cô ngủ, giờ người cô rã rời, không còn cảm giác rồi, như cơ thể là của người khác vậy
' Xin lỗi, anh không nhịn được, để em chịu thiệt rồi " Thiên Hào cười nhẹ, đưa tay đấm bóp người cho cô
Em còn phải về trường nữa " Tuyết Hy phụng phịu, bao nhiêu công việc ở hội học sinh còn chưa làm kia kìa
Anh xin nghỉ cho em rồi, hôm nay nghỉ ngơi một chút mai đi học cũng được, dù sao học lực của em cũng rất tốt rồi " Hào thấy cô quan tâm đến việc học thì phì cười, trước cứ nhắc đến học là cô như con mèo nhỏ xù lông lên vây
Tuyết Hy vẫn lắc đầu " Hai bảo bối của em còn ở nhà, phải về cho ăn nữa " Hai bảo bối của cô cả hôm qua chưa ăn gì rồi, không biết có sao không nữa
Thiên Hào nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu " Vậy giờ về đoán hai đứa nó đến đây, hôm nay anh có việc phải ở công ty, mang đến đây tiện thể chăm em luôn cũng được "
" Em lớn rồi nha " Tuyết Hy chống hông nhìn anh
" Em mãi mãi là em bé của anh " Thiên Hào nhẹ nhàng nói lời đường mật, chính là như vậy, đối với anh cô mãi mãi là em bé cần được nuông chiều
' Đi thay đồ rồi về nhà đón hai bảo bối của em nhé " Nói rồi anh bế cô đi vào nhà tắm
Tuyết Hy cười hạnh phúc " Vâng " cô thầm nghĩ, mình thật may mắn vì có anh, anh dù có chút nghiêm khắc nhưng vẫn rất chiều cô, chưa bao giờ để cô phải chịu thiệt cả
Kính 1 chiều, nhìn ra ngoài là toàn cảnh của thành phố được thu nhỏ về đêm, những ánh đèn rực rỡ, lóa mắt
Ở đây còn có phòng ngủ riêng của anh nữa, như bên ngoài được thiết kế tông trầm, chiếc giường lớn ở chính giữa, tủ quần áo, nội thất đầy đủ, còn có nhà tắm, nhà vệ sinh, thật sự rất tiện lợi
Anh đặt cô xuống giường, đè lên người cô
" Đi tắm đi, đừng có ngủ luôn đó " Tuyết Hy bị anh đè mà cảm thấy như cả trái đất đè vào vậy, rõ nặng
' Tuyết Hy " Thiên Hào nhẹ giọng gọi tên cô ngay bên tai, khiến cô xao động, khẽ đáp lại
Um
' Tuyết Hy, cho anh... được không... anh nhịn không nổi nữa rồi" Thiên Hào nhìn cô, anh mắt đầy dục vọng
Tuyết Hy nghe anh nói vậy thì ngạc nhiên, bảo sao vừa cô đã thấy anh có gì đó lạ lạ rồi
'Được không... vợ ơi " Thiên Hào nhõng nhẽo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyết Hy nhìn bộ mặt làm nũng của anh thì không cưỡng lại được nhưng vẫn sợ hãi : " Nhẹ một chút, em sợ đau
' Được" Thiên Hào cười nhếch như đạt được mục đích
Sáng hôm sau
9h
Ánh sáng chiếu qua chiếc rèm, bên trong căn phòng tối quần áo rơi vãi lung tung khắp nơi, trên giương cặp nam nữ ôm nhau ngủ
Qua lớp chăn có thể nhìn thấy trên cơ thể người con gái rất nhiều vết đỏ tím, cho thấy đêm qua đã trải qua quyết liệt như thế nào
" Vợ đáng yêu ghê " Thiên Hào cười, nhìn cô trong vòng tay mình ngủ ngon
Thiên Hy như cảm nhận được có người nhìn chằm chằm mình thì mơ màng mở mắt
" Dậy rồi bảo bối, em muốn ăn gì không " Thiên Hào nhẹ nhàng vén tóc cô lên
" Ưm.... không ăn không ăn, em mệt lắm " Tuyết Hy mệt mỏi, mắt díp lại, rúc vào người anh
Thiên Hào nhẹ nhàng ôm cô " Có đau quá không, anh xoa bóp cho em
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đau " Tuyết Hy phụng phịu, nhìn mặt anh rõ cấm dục mà lên giường rõ đáng sợ, cứ bảo nốt nốt rồi đến tận 4h sáng mới cho cô ngủ, giờ người cô rã rời, không còn cảm giác rồi, như cơ thể là của người khác vậy
' Xin lỗi, anh không nhịn được, để em chịu thiệt rồi " Thiên Hào cười nhẹ, đưa tay đấm bóp người cho cô
Em còn phải về trường nữa " Tuyết Hy phụng phịu, bao nhiêu công việc ở hội học sinh còn chưa làm kia kìa
Anh xin nghỉ cho em rồi, hôm nay nghỉ ngơi một chút mai đi học cũng được, dù sao học lực của em cũng rất tốt rồi " Hào thấy cô quan tâm đến việc học thì phì cười, trước cứ nhắc đến học là cô như con mèo nhỏ xù lông lên vây
Tuyết Hy vẫn lắc đầu " Hai bảo bối của em còn ở nhà, phải về cho ăn nữa " Hai bảo bối của cô cả hôm qua chưa ăn gì rồi, không biết có sao không nữa
Thiên Hào nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu " Vậy giờ về đoán hai đứa nó đến đây, hôm nay anh có việc phải ở công ty, mang đến đây tiện thể chăm em luôn cũng được "
" Em lớn rồi nha " Tuyết Hy chống hông nhìn anh
" Em mãi mãi là em bé của anh " Thiên Hào nhẹ nhàng nói lời đường mật, chính là như vậy, đối với anh cô mãi mãi là em bé cần được nuông chiều
' Đi thay đồ rồi về nhà đón hai bảo bối của em nhé " Nói rồi anh bế cô đi vào nhà tắm
Tuyết Hy cười hạnh phúc " Vâng " cô thầm nghĩ, mình thật may mắn vì có anh, anh dù có chút nghiêm khắc nhưng vẫn rất chiều cô, chưa bao giờ để cô phải chịu thiệt cả
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro