Tỉnh lại+ Ngọc...
2024-09-25 11:26:30
5 năm trôi qua dài đằng đẳng, bây giờ công ty H&T đã đứng đầu về điện tử, ai cũng biết chủ tịch của công ty đang nuôi một cậy con trai, ai cũng biêta họ đang đợi hai người trở về, Tuyết Hy và đứa con còn lại
Cậu bé được sinh ra có tính cách giống Tuyêt Hy, vui vẻ hoạt bát, nghịch ngợm nhưng lại rất chăm học, học cũng cực giỏi, vô cùng thông minh, y như người bố của mình vậy
Cậu bé được lấy theo họ của mẹ, Ngọc Thiên Khang
Phía bên kia
Trong căn phòng bệnh lớn, cô gái ngồi trên giường bệnh mặt phụng phịu nhìn đứa nhỏ đang ngồi trên ghế gọt táo, nhìn cô chẳng thay đổi gì cả, chỉ có mái tóc dài ra khá nhiều
" Vũ Duy Minh à, con đừng có lúc nào cũng nghiêm túc như vậy, con lại giống bố con hồi xưa rồi, khuôn mặt cứ cau có, con ở cùng mẹ phải giống mẹ chứ
Thì ra cậu bé là đứa con còn lại của họ, vào 4 năm trước được sinh mổ, nuôi trong lồng kính, vì hiểu tình hình của mẹ mà luôn ở cạnh chăm sóc cô dù vẫn còn rất nhỏ
Mẹ ăn đi này, mẹ mới tỉnh dậy được 2 tuần thôi " Duy Minh đưa cho cô miếng táo được cắt nhỏ
Tuyêta Hy cảm động nhìn con trai " Con trai à, con còn nhỏ mà giỏi quá, hồi cấp 2 mẹ chỉ biêta gặm thôi chứ không có biết bổ, mà con xem mình có bao tuổi chứ "
" Vậy mẹ muốn ăn gì, con sẽ nấu cho mẹ ăn " Duy Minh nhìn cô, dù hai người nói chuyện chưa nhiều nhưng theo bản năng của tình cảm mẹ con nên rất thân, cũng có thể cậu bé rất vui vì khi tỉnh dậy mẹ cậu bé vừa nhìn đã nhận ra cậu bé là con của mình
Càng ngày con càng giống bố con rồi " Tuyết Hy dơ ngón cái về phía con trai
Họ đang cười nói vui vẻ thì bác sĩ đi vào
" Cô bé, cháu đã khỏe ra nhiều rồi đó nhỉ "
" Ah! Tại con của cháu chăm kĩ quá đó, cháu thấy mình tăng cân rồi, chắc phải tăng mấy kí " Tuyết Hy cườu híp mắt, xoa đầu Duy Minh, không ngại khoe khoang con mình với người khác
" Vậy là tốt rồi, nếu không có gì thay đổi thì tuần âu cháu có thể xuất viện ' Bác sĩ già cười hiền hậu, ông là người chứng kiến toàn bộ mọi chuyện trong 5 năm qua, là người thấy cậu bé ngày nào cũng ngồi lau người, xoa bóp cho cô mà không than vãn
Cũng không muốn đặt tên mà chỉ muốn khi nào mẹ dậy sẽ đặt tên cho mình
'Vậy sao, cháu cảm ơn trong suốt 5 năm qua ạ " tuyết hy vui vẻ, sắp được gặp mọi người rồi
Bác sĩ già gật đầu cười rồi rời đi
Tuyết Hy ôm con trai mình, chống cằm lên đầu cậu bé
' Duy Minh con nói xem, chúng ta về thì bố con có nhận ra mẹ không, nhớ ra anh ấy không nhận ra mẹ thì sao
" Bố sẽ nhận ra mẹ thôi, nếu không nhận ra thì mẹ cũng đừng buồn, con có thể nuôi mẹ được " Duy Minh an ủi mẹ mình, mẹ của cậu xunh đẹp như vậy, chắc chắn ba se, không quên đâu
Tuyết Hy nghe lời con trai an ủi thì vui vẻ
Tuần sau, hai người được xuất viện, cô chưa về vội mà mua rất nhiều đồ, cũng đi ăn rất nhiều thứ
Con trai, con muốn đi bằng ô tô hay máy bay, mẹ có quyền được ra biên giới, con thích đi ô tô thì chúng ta đi, dù sao mẹ cũng muốn đi ô tô để chở nhiều đồ " Tuyết Hy nhìn cậu bé đang ngồi ở ghế phụ xem chiếc máy tính với thiết bị điện tử cô mới mua cho
Xe cũng để rất nhiều túi đồ, gần như chật kín cả xe
Mẹ thích là được, con đi cái gì mà chả được, nhưng lái nhiều mẹ có mệt không ạ " Duy Minh nhìn cô, dù sao cô cũng mới bình phục mà
Mẹ khỏe lắm con trai, vậy chúng ta đi ô tô đi " Tuyết Hy cười, lái xe đi
Đang đi thì cô nói với con trai mình " Duy Minh, mẹ nói cho con nghe cái này, ngày mai là sinh nhật của bố con đó, mẹ mua nhiều quà lắm, tiện thể mua cho con với anh trai trong mấy năm qua luôn, nếu con không thích mẹ có thể mua thứ khác cho con
Mẹ mua thì con sẽ thích " Duy Minh gặp máy tính lại, cất vào túi
Cách nói của con cũng giống bố con nữa, lúc nào cũng khiến mẹ vui ghê " Tuyết Hy cười vui vẻ
Cậu bé được sinh ra có tính cách giống Tuyêt Hy, vui vẻ hoạt bát, nghịch ngợm nhưng lại rất chăm học, học cũng cực giỏi, vô cùng thông minh, y như người bố của mình vậy
Cậu bé được lấy theo họ của mẹ, Ngọc Thiên Khang
Phía bên kia
Trong căn phòng bệnh lớn, cô gái ngồi trên giường bệnh mặt phụng phịu nhìn đứa nhỏ đang ngồi trên ghế gọt táo, nhìn cô chẳng thay đổi gì cả, chỉ có mái tóc dài ra khá nhiều
" Vũ Duy Minh à, con đừng có lúc nào cũng nghiêm túc như vậy, con lại giống bố con hồi xưa rồi, khuôn mặt cứ cau có, con ở cùng mẹ phải giống mẹ chứ
Thì ra cậu bé là đứa con còn lại của họ, vào 4 năm trước được sinh mổ, nuôi trong lồng kính, vì hiểu tình hình của mẹ mà luôn ở cạnh chăm sóc cô dù vẫn còn rất nhỏ
Mẹ ăn đi này, mẹ mới tỉnh dậy được 2 tuần thôi " Duy Minh đưa cho cô miếng táo được cắt nhỏ
Tuyêta Hy cảm động nhìn con trai " Con trai à, con còn nhỏ mà giỏi quá, hồi cấp 2 mẹ chỉ biêta gặm thôi chứ không có biết bổ, mà con xem mình có bao tuổi chứ "
" Vậy mẹ muốn ăn gì, con sẽ nấu cho mẹ ăn " Duy Minh nhìn cô, dù hai người nói chuyện chưa nhiều nhưng theo bản năng của tình cảm mẹ con nên rất thân, cũng có thể cậu bé rất vui vì khi tỉnh dậy mẹ cậu bé vừa nhìn đã nhận ra cậu bé là con của mình
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Càng ngày con càng giống bố con rồi " Tuyết Hy dơ ngón cái về phía con trai
Họ đang cười nói vui vẻ thì bác sĩ đi vào
" Cô bé, cháu đã khỏe ra nhiều rồi đó nhỉ "
" Ah! Tại con của cháu chăm kĩ quá đó, cháu thấy mình tăng cân rồi, chắc phải tăng mấy kí " Tuyết Hy cườu híp mắt, xoa đầu Duy Minh, không ngại khoe khoang con mình với người khác
" Vậy là tốt rồi, nếu không có gì thay đổi thì tuần âu cháu có thể xuất viện ' Bác sĩ già cười hiền hậu, ông là người chứng kiến toàn bộ mọi chuyện trong 5 năm qua, là người thấy cậu bé ngày nào cũng ngồi lau người, xoa bóp cho cô mà không than vãn
Cũng không muốn đặt tên mà chỉ muốn khi nào mẹ dậy sẽ đặt tên cho mình
'Vậy sao, cháu cảm ơn trong suốt 5 năm qua ạ " tuyết hy vui vẻ, sắp được gặp mọi người rồi
Bác sĩ già gật đầu cười rồi rời đi
Tuyết Hy ôm con trai mình, chống cằm lên đầu cậu bé
' Duy Minh con nói xem, chúng ta về thì bố con có nhận ra mẹ không, nhớ ra anh ấy không nhận ra mẹ thì sao
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Bố sẽ nhận ra mẹ thôi, nếu không nhận ra thì mẹ cũng đừng buồn, con có thể nuôi mẹ được " Duy Minh an ủi mẹ mình, mẹ của cậu xunh đẹp như vậy, chắc chắn ba se, không quên đâu
Tuyết Hy nghe lời con trai an ủi thì vui vẻ
Tuần sau, hai người được xuất viện, cô chưa về vội mà mua rất nhiều đồ, cũng đi ăn rất nhiều thứ
Con trai, con muốn đi bằng ô tô hay máy bay, mẹ có quyền được ra biên giới, con thích đi ô tô thì chúng ta đi, dù sao mẹ cũng muốn đi ô tô để chở nhiều đồ " Tuyết Hy nhìn cậu bé đang ngồi ở ghế phụ xem chiếc máy tính với thiết bị điện tử cô mới mua cho
Xe cũng để rất nhiều túi đồ, gần như chật kín cả xe
Mẹ thích là được, con đi cái gì mà chả được, nhưng lái nhiều mẹ có mệt không ạ " Duy Minh nhìn cô, dù sao cô cũng mới bình phục mà
Mẹ khỏe lắm con trai, vậy chúng ta đi ô tô đi " Tuyết Hy cười, lái xe đi
Đang đi thì cô nói với con trai mình " Duy Minh, mẹ nói cho con nghe cái này, ngày mai là sinh nhật của bố con đó, mẹ mua nhiều quà lắm, tiện thể mua cho con với anh trai trong mấy năm qua luôn, nếu con không thích mẹ có thể mua thứ khác cho con
Mẹ mua thì con sẽ thích " Duy Minh gặp máy tính lại, cất vào túi
Cách nói của con cũng giống bố con nữa, lúc nào cũng khiến mẹ vui ghê " Tuyết Hy cười vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro