Chương 13
Lam Điềm Điềm
2024-07-19 23:06:50
"Dear Đồng Đồng: Em lấy được một lọ nước hoa của nhãn hiệu nhỏ, còn chưa sản xuất hàng loạt đâu, toàn thế giới hoàn toàn không có lọ thứ hai!"
"Dear Đồng Đồng: Bình thường em thích sưu tập một số loại nước hoa của nhãn hiệu nhỏ, nhưng mùi hương nam em mua về cũng không dùng được, không biết anh có thích không?"
"Dear Đồng Đồng: Còn nhớ lần trước em nói với anh muốn chọn quà cho Uyển Chân với anh không?"
"Dear Đồng Đồng: Em tặng anh lọ nước hoa này, coi như quà cảm ơn anh đi cùng giúp em nhé."
"Dear Đồng Đồng: À đúng rồi, anh có muốn biết trước đó bất ngờ Uyển Chân muốn dành cho anh mà em nói là cái gì không?"
Ảnh chụp màn hình đến tận đây, nhìn thời gian, là hai phút trước vừa gửi.
Lâm Thù chưa trả lời, Tằng Thi Đồng cũng không nói tiếp.
Dường như là để không gian cho Lâm Thù trả lời.
Tôi kêu Lâm Thù chỉ trả lời một dấu hỏi.
Rất nhanh, Lâm Thù lại gửi cho tôi ảnh chụp màn hình.
"Dear Đồng Đồng: Cười trộm.jpg. Bất ngờ cậu ấy dành cho anh là nước hoa xxx, nhãn hiệu này rất nổi tiếng, Uyển Chân nhất định xem đề cử của đại chúng."
"Dear Đồng Đồng: So với cậu ấy thì lọ nước hoa này của em của nhãn hiệu tương đối nhỏ, hình như có không hợp nhau, hi vọng anh đừng để ý."
Kỹ nữ này đúng là nói chuyện không muốn dừng.
Tôi cũng nên tiến hành bước kế tiếp rồi.
Tằng Thi Đồng quay lưng về phía tôi, còn giống như đang bận bịu nhắn tin.
Tôi đi lên trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ cô ta.
Cô ta giật nảy mình, nhanh chóng che điện thoại.
Tôi xem như không thấy, kéo cô ta qua một bên, vẻ mặt u sầu, ấp úng nói.
"Đồng đồng, có chuyện..."
Cô ta nhíu mày lại: "Sao thế?"
Tôi thở dài một hơi, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng mở miệng.
“Chuyện lần trước cô nói muốn giúp tôi thăm dò bạn trai, còn làm được không?”
Sắc mặt cô ta hơi kinh ngạc, hỏi tới: "Thăm dò bạn trai? Cậu nói là Lâm Thù sao? Anh ấy làm sao?"
"Không giấu gì cô... Gần đây anh ấy rất lạnh nhạt với tôi, hai chúng tôi thường xuyên cãi nhau, anh ấy còn lúc nào cũng treo câu chia tay ở bên miệng, ngay cả điện thoại cũng không cho tôi xem."
"Sở dĩ tôi tặng quà cho anh ấy, cũng bởi vì muốn tâm trạng của anh ấy tốt hơn một chút."
"Nhưng tôi vẫn là cảm thấy có chút kỳ quái, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì."
Tôi nhìn Tằng Thi Đồng.
Cưỡng ép khiến ánh mắt mình rưng rưng.
"Cô có thể giúp tôi không?"
11.
Tằng Thi Đồng đương nhiên sẽ không đồng ý với tôi.
Cô ta nhất định cảm thấy, Lâm Thù đối xử với tôi như thế là bởi vì cô ta.
Nếu đã như vậy, sao cô ta có thể giúp tôi đi bắt gian mình chứ?
Trong dự liệu thôi.
Mà sở dĩ tôi làm như thế, chẳng qua là muốn cô ta cho rằng trò xiếc của cô ta thành công rồi, Lâm Thù muốn chia tay với tôi, sẽ ở bên cô ta.
Tôi suy đoán ——
Một khi gặp phải loại tình huống này, Tằng Thi Đồng sẽ có hành động tiếp theo lớn hơn.
Nhưng mà không sao.
Tôi đã xác nhận được kim chủ của cô ta là ai.
Tôi đi một mình đến toilet tầng hai.
Tiểu Thất đã ở bên trong chờ tôi.
"Phó giám đốc phòng Quản lý." Tôi vừa gặp cô ấy đã trực tiếp mở miệng.
Tiểu Thất lộ ra biểu cảm ghét bỏ.
"Tuổi của phó giám đốc kia gần bằng cả cha tôi, cô ta có bệnh à! Dính vào một phó giám đốc còn chưa đủ, còn cả ngày lẫn lộn với đám người nổi tiếng nam trong công ty, ánh mắt Trần Khoa cũng bị pháo b.ắ.n vào rồi!"
"A không đúng... Là ánh mắt của tôi bị pháo b.ắ.n vào, trước đó lại coi trọng loại người không có ánh mắt như Trần Khoa!"
"Dear Đồng Đồng: Bình thường em thích sưu tập một số loại nước hoa của nhãn hiệu nhỏ, nhưng mùi hương nam em mua về cũng không dùng được, không biết anh có thích không?"
"Dear Đồng Đồng: Còn nhớ lần trước em nói với anh muốn chọn quà cho Uyển Chân với anh không?"
"Dear Đồng Đồng: Em tặng anh lọ nước hoa này, coi như quà cảm ơn anh đi cùng giúp em nhé."
"Dear Đồng Đồng: À đúng rồi, anh có muốn biết trước đó bất ngờ Uyển Chân muốn dành cho anh mà em nói là cái gì không?"
Ảnh chụp màn hình đến tận đây, nhìn thời gian, là hai phút trước vừa gửi.
Lâm Thù chưa trả lời, Tằng Thi Đồng cũng không nói tiếp.
Dường như là để không gian cho Lâm Thù trả lời.
Tôi kêu Lâm Thù chỉ trả lời một dấu hỏi.
Rất nhanh, Lâm Thù lại gửi cho tôi ảnh chụp màn hình.
"Dear Đồng Đồng: Cười trộm.jpg. Bất ngờ cậu ấy dành cho anh là nước hoa xxx, nhãn hiệu này rất nổi tiếng, Uyển Chân nhất định xem đề cử của đại chúng."
"Dear Đồng Đồng: So với cậu ấy thì lọ nước hoa này của em của nhãn hiệu tương đối nhỏ, hình như có không hợp nhau, hi vọng anh đừng để ý."
Kỹ nữ này đúng là nói chuyện không muốn dừng.
Tôi cũng nên tiến hành bước kế tiếp rồi.
Tằng Thi Đồng quay lưng về phía tôi, còn giống như đang bận bịu nhắn tin.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi đi lên trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ cô ta.
Cô ta giật nảy mình, nhanh chóng che điện thoại.
Tôi xem như không thấy, kéo cô ta qua một bên, vẻ mặt u sầu, ấp úng nói.
"Đồng đồng, có chuyện..."
Cô ta nhíu mày lại: "Sao thế?"
Tôi thở dài một hơi, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng mở miệng.
“Chuyện lần trước cô nói muốn giúp tôi thăm dò bạn trai, còn làm được không?”
Sắc mặt cô ta hơi kinh ngạc, hỏi tới: "Thăm dò bạn trai? Cậu nói là Lâm Thù sao? Anh ấy làm sao?"
"Không giấu gì cô... Gần đây anh ấy rất lạnh nhạt với tôi, hai chúng tôi thường xuyên cãi nhau, anh ấy còn lúc nào cũng treo câu chia tay ở bên miệng, ngay cả điện thoại cũng không cho tôi xem."
"Sở dĩ tôi tặng quà cho anh ấy, cũng bởi vì muốn tâm trạng của anh ấy tốt hơn một chút."
"Nhưng tôi vẫn là cảm thấy có chút kỳ quái, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì."
Tôi nhìn Tằng Thi Đồng.
Cưỡng ép khiến ánh mắt mình rưng rưng.
"Cô có thể giúp tôi không?"
11.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tằng Thi Đồng đương nhiên sẽ không đồng ý với tôi.
Cô ta nhất định cảm thấy, Lâm Thù đối xử với tôi như thế là bởi vì cô ta.
Nếu đã như vậy, sao cô ta có thể giúp tôi đi bắt gian mình chứ?
Trong dự liệu thôi.
Mà sở dĩ tôi làm như thế, chẳng qua là muốn cô ta cho rằng trò xiếc của cô ta thành công rồi, Lâm Thù muốn chia tay với tôi, sẽ ở bên cô ta.
Tôi suy đoán ——
Một khi gặp phải loại tình huống này, Tằng Thi Đồng sẽ có hành động tiếp theo lớn hơn.
Nhưng mà không sao.
Tôi đã xác nhận được kim chủ của cô ta là ai.
Tôi đi một mình đến toilet tầng hai.
Tiểu Thất đã ở bên trong chờ tôi.
"Phó giám đốc phòng Quản lý." Tôi vừa gặp cô ấy đã trực tiếp mở miệng.
Tiểu Thất lộ ra biểu cảm ghét bỏ.
"Tuổi của phó giám đốc kia gần bằng cả cha tôi, cô ta có bệnh à! Dính vào một phó giám đốc còn chưa đủ, còn cả ngày lẫn lộn với đám người nổi tiếng nam trong công ty, ánh mắt Trần Khoa cũng bị pháo b.ắ.n vào rồi!"
"A không đúng... Là ánh mắt của tôi bị pháo b.ắ.n vào, trước đó lại coi trọng loại người không có ánh mắt như Trần Khoa!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro