Anh Chỉ Vào Châ...
Từ Hứa Hứa
2024-11-11 11:37:50
“Anh không nghĩ em là người có trí nhớ tốt, duy trì tư thế này năm phút đồng hồ, chân em sẽ rơi xuống đấy…” Anh chỉ vào chân trái đang nâng lên, “Đêm nay em ngủ trên sàn nhà!”
“Tầng trên sàn nhà!” Hai chân Đường Tuệ Như thẳng tắp đứng trên mặt đất: “Tôi sợ anh quá!”
Cô bé hầu như không đi theo bài bản quá nhiều!
“Đường Tuệ Như!”
“Không có!” Cô xoay người rời đi: “Tôi không muốn huấn luyện quân sự, không muốn, không muốn đứng quân tư, không muốn đi yêu, anh thích mà nhỏ mọt như vậy à!”
Diệp Cô Thâm hít sâu một hơi, anh không tin ngay cả một cô gái đều làm không được.
Lúc anh trở về phòng ngủ, Đường Tuệ Như đang thu xếp hành lý: “Đi đâu? Giấy kiểm điểm còn chưa ghi đã muốn rời đi?”
“Tôi ngủ trên sàn nhà nha, tôi cũng không muốn ngủ sang nhà phòng ngủ của anh. Lỡ may tôi ngủ, chẳng phải là tôi lợi bất cập hại sao!” Cô kéo theo vali, quay người: “Về phần giặt quần áo buổi sáng sẽ để lại cho Chú Diệp làm kỷ niệm nhé!”
Diệp Cô Thâm đứng ở cửa ra vào, thân hình cao lớn chặn đường đi của cô như tường lấp kín vậy.
Đường Tuệ Như ngửa đầu nhìn anh: “Phiền lòng thủ trưởng Diệp, anh có thể nhường một anht không?’
“Quả nhiên có gan, ở trong nhà được nuông chiều nên trong quân khu coi trời bằng vung, muốn đi thì đi. Một anht thông minh của em ở chỗ anh hoàn toàn không dùng được!” Trong lòng Diệp Cô Thâm tức giận, cô gái nhỏ này một anht cũng không nghe lời.
Ánh mắt của anh lạnh lùng, giọng điệu nghiêm túc: “Cất hành lý lại, thay quân trang cùng anh đi ra ngoài!”
“Không muốn!” Cô nắm chặt tay anh: “Đã nói là không để cho tôi tới huấn luyện quân sư rồi, anh là một tên lừa gạt! ỷ vào lời ông nội bắt nạt tôi, anh lừa gạt tôi, về sau tôi không gả cho anh nữa!”
Cô càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, dần khóc lên: “Anh nói anh không quan tâm huấn luyện quân sự với tôi, tôi mới tới đây với anh. Bây giờ anh muốn tôi đi phơi nắng, Diệp Cô Thâm, tôi hận anh, chán ghét anh! Oa oa oa…”
“Khóc sướt mướt như vậy thành cái bộ dạng gì?” Diệp Cô Thâm lấy tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bị cô đánh vào mu bàn tay.
Âm thanh tiếp theo vang lên chính là tiếng khóc của cô.
“Oa oa oa, chồng như vậy về sau nhất định bắt nạt tôi, tôi không muốn đấy. Mắt của ông nội bị làm sao vậy, tìm người chồng lừa gạt…” Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, theo đôi má đi tới cằm, rồi tới cổ…
Diệp Cô Thâm vừa nãy muốn đi, nhất định trừng trị cô, bị cô khóc như vậy, cái chuyên môn huấn luyện ban đầu trong đầu lập tức lộn xộn rồi.
“Đừng khóc, em ngoan ngoãn không cần huấn luyện quân sự!”
“Tôi còn không nghe lời à…người ta lớn lên kute như vậy!” Cô giương cái miệng nhỏ nhắn, khóc khóc không thành tiếng: “Người ta không muốn huấn luyện quân sự nha.”
“Được được, không huấn luyện quân sự, không dạy!” Làm sao anh lại biến thành cái bộ dạng như vậy.
Nếu như lính của anh nhìn thấy, nhất định sẽ chê cười anh!
“Tôi không tin anh, lần trước anh cũng nói không huấn luyện quân sự đấy!” Hai tay cô lau nước mắt, nhìn thấy cặp mắt đen thâm thúy, tràn đầy bất đắc dĩ cùng đau lòng.
Đau lòng?
Diệp Cô Thâm sẽ đau lòng cô?
Đau lòng cũng không bắt cô huấn luyện quân sự rồi!
“Anh thề.”
Thề?
Cô gái hít hít cái mũi hồng nhỏ, quân nhân thể chắc có thể tin tưởng được?
Nếu không, Diệp Cô Thâm còn mặt mũi gì làm quân trưởng trong quân đội chứ!
Cô dần dần ngừng khóc, cơ thể nhỏ bé bị anh kéo lại rơi vào ngực anh.
“Anh thả tôi ra!” Cô khóc làm nước mắt rơi hết vào quân trang của anh, đáy mắt lại lộ ra anht vui vẻ.
Ha ha, cô còn trị không được một cái người đàn ông thiết huyết( ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.”
Quả nhiên cha nói rất đúng, đối phó với loại người như Diệp Cô Thâm, cứng rắn không được thì phải Nhuyễn Nhuyễn.
Cam đoan anh nghe lời!
“Tầng trên sàn nhà!” Hai chân Đường Tuệ Như thẳng tắp đứng trên mặt đất: “Tôi sợ anh quá!”
Cô bé hầu như không đi theo bài bản quá nhiều!
“Đường Tuệ Như!”
“Không có!” Cô xoay người rời đi: “Tôi không muốn huấn luyện quân sự, không muốn, không muốn đứng quân tư, không muốn đi yêu, anh thích mà nhỏ mọt như vậy à!”
Diệp Cô Thâm hít sâu một hơi, anh không tin ngay cả một cô gái đều làm không được.
Lúc anh trở về phòng ngủ, Đường Tuệ Như đang thu xếp hành lý: “Đi đâu? Giấy kiểm điểm còn chưa ghi đã muốn rời đi?”
“Tôi ngủ trên sàn nhà nha, tôi cũng không muốn ngủ sang nhà phòng ngủ của anh. Lỡ may tôi ngủ, chẳng phải là tôi lợi bất cập hại sao!” Cô kéo theo vali, quay người: “Về phần giặt quần áo buổi sáng sẽ để lại cho Chú Diệp làm kỷ niệm nhé!”
Diệp Cô Thâm đứng ở cửa ra vào, thân hình cao lớn chặn đường đi của cô như tường lấp kín vậy.
Đường Tuệ Như ngửa đầu nhìn anh: “Phiền lòng thủ trưởng Diệp, anh có thể nhường một anht không?’
“Quả nhiên có gan, ở trong nhà được nuông chiều nên trong quân khu coi trời bằng vung, muốn đi thì đi. Một anht thông minh của em ở chỗ anh hoàn toàn không dùng được!” Trong lòng Diệp Cô Thâm tức giận, cô gái nhỏ này một anht cũng không nghe lời.
Ánh mắt của anh lạnh lùng, giọng điệu nghiêm túc: “Cất hành lý lại, thay quân trang cùng anh đi ra ngoài!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không muốn!” Cô nắm chặt tay anh: “Đã nói là không để cho tôi tới huấn luyện quân sư rồi, anh là một tên lừa gạt! ỷ vào lời ông nội bắt nạt tôi, anh lừa gạt tôi, về sau tôi không gả cho anh nữa!”
Cô càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, dần khóc lên: “Anh nói anh không quan tâm huấn luyện quân sự với tôi, tôi mới tới đây với anh. Bây giờ anh muốn tôi đi phơi nắng, Diệp Cô Thâm, tôi hận anh, chán ghét anh! Oa oa oa…”
“Khóc sướt mướt như vậy thành cái bộ dạng gì?” Diệp Cô Thâm lấy tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bị cô đánh vào mu bàn tay.
Âm thanh tiếp theo vang lên chính là tiếng khóc của cô.
“Oa oa oa, chồng như vậy về sau nhất định bắt nạt tôi, tôi không muốn đấy. Mắt của ông nội bị làm sao vậy, tìm người chồng lừa gạt…” Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, theo đôi má đi tới cằm, rồi tới cổ…
Diệp Cô Thâm vừa nãy muốn đi, nhất định trừng trị cô, bị cô khóc như vậy, cái chuyên môn huấn luyện ban đầu trong đầu lập tức lộn xộn rồi.
“Đừng khóc, em ngoan ngoãn không cần huấn luyện quân sự!”
“Tôi còn không nghe lời à…người ta lớn lên kute như vậy!” Cô giương cái miệng nhỏ nhắn, khóc khóc không thành tiếng: “Người ta không muốn huấn luyện quân sự nha.”
“Được được, không huấn luyện quân sự, không dạy!” Làm sao anh lại biến thành cái bộ dạng như vậy.
Nếu như lính của anh nhìn thấy, nhất định sẽ chê cười anh!
“Tôi không tin anh, lần trước anh cũng nói không huấn luyện quân sự đấy!” Hai tay cô lau nước mắt, nhìn thấy cặp mắt đen thâm thúy, tràn đầy bất đắc dĩ cùng đau lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đau lòng?
Diệp Cô Thâm sẽ đau lòng cô?
Đau lòng cũng không bắt cô huấn luyện quân sự rồi!
“Anh thề.”
Thề?
Cô gái hít hít cái mũi hồng nhỏ, quân nhân thể chắc có thể tin tưởng được?
Nếu không, Diệp Cô Thâm còn mặt mũi gì làm quân trưởng trong quân đội chứ!
Cô dần dần ngừng khóc, cơ thể nhỏ bé bị anh kéo lại rơi vào ngực anh.
“Anh thả tôi ra!” Cô khóc làm nước mắt rơi hết vào quân trang của anh, đáy mắt lại lộ ra anht vui vẻ.
Ha ha, cô còn trị không được một cái người đàn ông thiết huyết( ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.”
Quả nhiên cha nói rất đúng, đối phó với loại người như Diệp Cô Thâm, cứng rắn không được thì phải Nhuyễn Nhuyễn.
Cam đoan anh nghe lời!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro