Anh Sợ Em Chém...
Từ Hứa Hứa
2024-11-11 11:37:50
Diệp Cô Thâm ôm thân thể cuộn tròn của cô: “Ngoan, lên giường ngủ đi.”
Cô bé này thật sự được nuông chiều rồi.
Cùng lắm thì về sau, anh cũng nuôi nuông chiều.
Nếu là lúc trước, Đường Tuệ Như thấy mình được như ý muốn, thành công được ngủ trên giường, lúc này nhất định vụng trộm nhếch mép mỉm cười.
Diệp Cô Thâm đắp chăn cho cô, cô vẫn nằm nghiêng cuộn mình như trước, nước mắt óng ánh cuồn cuộn rơi xuống, im ắng thút thít khóc.
Diệp Cô Thâm cầm khăn tay lau nhè nhẹ cho cô, phòng ngủ yên tĩnh im ắng.
Thật lâu, cô mới ngưng khóc, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cô muốn có một giấc mơ đẹp để xua tan đi sự sợ hãi.
Mộng đẹp thì không có nhưng ngày hôm sau tỉnh lại đã thấy khuôn mặt phóng đại tuấn tú của Diệp Cô Thâm.
“A…”
Sao bọn họ lại cùng trên một cái giường!
Hơn nữa, hơn nữa…
Tay của Diệp Cô Thâm đặt ở eo của cô, mà bắp đùi cô khi nào lại để trên người anh?
Cái tư thế ngủ này, quá thân mật rồi!
“Tỉnh ngủ rồi hả?” Diệp Cô Thâm lập tức mở mắt, dần dần tỉnh ngủ.
Mỗi sáng sớm ánh sẽ rời giường lúc năm giờ, hôm nay ngoại lệ.
Tối hôm qua cô bỗng nhiên khóc lên, lòng anh luống cuống cả đêm, buổi sáng cũng không dám rời đi.
“Chú Diệp, đã nói để tôi ngủ trên sàn nhà mà, anh quả nhiên vẫn rất đẹp trai tốt bụng! Trái tim không đen đấy!” Cô cười tủm tỉm nói: “Nhưng tôi ngủ trên giường, anh có phải nên ngủ trên sàn nhà không?”
“Không có lương tâm.” Diệp Cô Thâm thấy cô còn có thể cười được, chuyện tối qua không có việc gì.
“Rời giường, chạy bộ đi căn tin.”
“A…” Cô ngồi yên trên giường nhìn anh thay quần áo.
Thật không phải cô ý đâu, ai bảo anh thay đồ ngay trước mặt.
Sau lưng cường tráng rắn chắc, không có một anht thịt thừa. Dường như mỗi lần trông thấy anh đều là một loạt trang phục quân đội không chính thức màu xanh quân đội, mặc quần áo thể dục nhất định đẹp trai hơn!
Hôm nay Diệp Cô Thâm không chạy bộ, cũng không huấn luyện tân binh, quân đội Xích Sính đều truyền khắp.
Buổi sáng trông thấy thủ trưởng Diệp chạy bộ cùng với cô vợ nhỏ đi đến canteen, trong mắt hai người đều có tơ hồng, rõ ràng tối qua kích tình bắn bốn phía, củi khô lửa bốc nha!
Lúc đi ra canteen, lông mày Đường Tuệ Như nhíu lại nhẹ: “Tôi phát hiện thật nhiều ánh mặt nhìn chúng ta là lạ sao vậy?”
“Bọn họ hiếm thấy vô cùng.”
“Hiếm thấy cái gì nha?” Cô nghiêng đầu, không nghĩ ra: “Tôi sẽ đến phòng y tế, hay là đi đâu?”
“Không đi phòng y tế.” Con mắt Diệp Cô Thâm lạnh lùng, những tên kia lại nghĩ cách đi nhìn cô.
“À, vậy tôi đi đâu? Vậy nếu không tôi đi về nhà chơi trò chơi?” Ngón tay nhỏ của cô làm động tác chạy, thân hình cũng bước trước vài bước.
Phần gáy cổ áo bị anh kéo lại, cô lập tức lui trở về, ủy khuất ngẩng đầu: “Chú Diệp.”
“Trong quân khu anh ý xưng hô, dạy mãi không sửa.” Anh thật sự đối với cô không có cách nào rồi.
Hiện tại anh xem như đã hiểu, người Đường gia chiều cô như vậy, đại khái căn bản không có cách nào đối với cô, không bằng nuông chiều theo ý cô.
“Em đi đâu anh đi đấy.”
“À…” Cô nhếch môi: “Anh thật tàn nhẫn.”
Suốt một ngày, Đường Tuế Như đi theo Diệp Cô Thâm xem huấn luyện tân binh, còn bị trêu chọc nữa.
Diệp Cô Thâm chỉ cần đảo mắt lạnh nhạt thì những người kia lập tức yên tĩnh như ve sầu mùa đông, cô ở bên cạnh cười run rẩy cả ngày, người nào đó uy nghiêm quả nhiên không thể khinh nhường.
Xế chiều đi nhìn huấn luyện quân sự tân sinh viên đại học Kinh Thành, buổi tối đại trong thư phòng còn có nho xanh mà cô yêu thích.
Diệp Cô Thâm quả nhiên giữ lời hứa.
Hơn nưa, nho xanh còn của nước nhiệt đới đấy, xem ra là được vận chuyển bằng đường hàng không.
Cô vui vẻ ăn nho xanh, còn chơi trò chơi, có ý đầu độc Diệp Cô Thâm chơi cùng cô.
“Chú Diệp, chơi vui lắm.” Cô cười tủm tỉm nắm bờ vai của anh: “Theo tôi đi mà.”
“Anh sợ em chém anh trên mạng.”
“Sẽ không đâu, tôi muốn chém anh cũng không cần theo dây mạng lưới, trược tiếp có thể chém chết.” Cô làm bộ, một tay hướng đến cổ Diệp Cô Thâm.
Cô bé này thật sự được nuông chiều rồi.
Cùng lắm thì về sau, anh cũng nuôi nuông chiều.
Nếu là lúc trước, Đường Tuệ Như thấy mình được như ý muốn, thành công được ngủ trên giường, lúc này nhất định vụng trộm nhếch mép mỉm cười.
Diệp Cô Thâm đắp chăn cho cô, cô vẫn nằm nghiêng cuộn mình như trước, nước mắt óng ánh cuồn cuộn rơi xuống, im ắng thút thít khóc.
Diệp Cô Thâm cầm khăn tay lau nhè nhẹ cho cô, phòng ngủ yên tĩnh im ắng.
Thật lâu, cô mới ngưng khóc, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cô muốn có một giấc mơ đẹp để xua tan đi sự sợ hãi.
Mộng đẹp thì không có nhưng ngày hôm sau tỉnh lại đã thấy khuôn mặt phóng đại tuấn tú của Diệp Cô Thâm.
“A…”
Sao bọn họ lại cùng trên một cái giường!
Hơn nữa, hơn nữa…
Tay của Diệp Cô Thâm đặt ở eo của cô, mà bắp đùi cô khi nào lại để trên người anh?
Cái tư thế ngủ này, quá thân mật rồi!
“Tỉnh ngủ rồi hả?” Diệp Cô Thâm lập tức mở mắt, dần dần tỉnh ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi sáng sớm ánh sẽ rời giường lúc năm giờ, hôm nay ngoại lệ.
Tối hôm qua cô bỗng nhiên khóc lên, lòng anh luống cuống cả đêm, buổi sáng cũng không dám rời đi.
“Chú Diệp, đã nói để tôi ngủ trên sàn nhà mà, anh quả nhiên vẫn rất đẹp trai tốt bụng! Trái tim không đen đấy!” Cô cười tủm tỉm nói: “Nhưng tôi ngủ trên giường, anh có phải nên ngủ trên sàn nhà không?”
“Không có lương tâm.” Diệp Cô Thâm thấy cô còn có thể cười được, chuyện tối qua không có việc gì.
“Rời giường, chạy bộ đi căn tin.”
“A…” Cô ngồi yên trên giường nhìn anh thay quần áo.
Thật không phải cô ý đâu, ai bảo anh thay đồ ngay trước mặt.
Sau lưng cường tráng rắn chắc, không có một anht thịt thừa. Dường như mỗi lần trông thấy anh đều là một loạt trang phục quân đội không chính thức màu xanh quân đội, mặc quần áo thể dục nhất định đẹp trai hơn!
Hôm nay Diệp Cô Thâm không chạy bộ, cũng không huấn luyện tân binh, quân đội Xích Sính đều truyền khắp.
Buổi sáng trông thấy thủ trưởng Diệp chạy bộ cùng với cô vợ nhỏ đi đến canteen, trong mắt hai người đều có tơ hồng, rõ ràng tối qua kích tình bắn bốn phía, củi khô lửa bốc nha!
Lúc đi ra canteen, lông mày Đường Tuệ Như nhíu lại nhẹ: “Tôi phát hiện thật nhiều ánh mặt nhìn chúng ta là lạ sao vậy?”
“Bọn họ hiếm thấy vô cùng.”
“Hiếm thấy cái gì nha?” Cô nghiêng đầu, không nghĩ ra: “Tôi sẽ đến phòng y tế, hay là đi đâu?”
“Không đi phòng y tế.” Con mắt Diệp Cô Thâm lạnh lùng, những tên kia lại nghĩ cách đi nhìn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“À, vậy tôi đi đâu? Vậy nếu không tôi đi về nhà chơi trò chơi?” Ngón tay nhỏ của cô làm động tác chạy, thân hình cũng bước trước vài bước.
Phần gáy cổ áo bị anh kéo lại, cô lập tức lui trở về, ủy khuất ngẩng đầu: “Chú Diệp.”
“Trong quân khu anh ý xưng hô, dạy mãi không sửa.” Anh thật sự đối với cô không có cách nào rồi.
Hiện tại anh xem như đã hiểu, người Đường gia chiều cô như vậy, đại khái căn bản không có cách nào đối với cô, không bằng nuông chiều theo ý cô.
“Em đi đâu anh đi đấy.”
“À…” Cô nhếch môi: “Anh thật tàn nhẫn.”
Suốt một ngày, Đường Tuế Như đi theo Diệp Cô Thâm xem huấn luyện tân binh, còn bị trêu chọc nữa.
Diệp Cô Thâm chỉ cần đảo mắt lạnh nhạt thì những người kia lập tức yên tĩnh như ve sầu mùa đông, cô ở bên cạnh cười run rẩy cả ngày, người nào đó uy nghiêm quả nhiên không thể khinh nhường.
Xế chiều đi nhìn huấn luyện quân sự tân sinh viên đại học Kinh Thành, buổi tối đại trong thư phòng còn có nho xanh mà cô yêu thích.
Diệp Cô Thâm quả nhiên giữ lời hứa.
Hơn nưa, nho xanh còn của nước nhiệt đới đấy, xem ra là được vận chuyển bằng đường hàng không.
Cô vui vẻ ăn nho xanh, còn chơi trò chơi, có ý đầu độc Diệp Cô Thâm chơi cùng cô.
“Chú Diệp, chơi vui lắm.” Cô cười tủm tỉm nắm bờ vai của anh: “Theo tôi đi mà.”
“Anh sợ em chém anh trên mạng.”
“Sẽ không đâu, tôi muốn chém anh cũng không cần theo dây mạng lưới, trược tiếp có thể chém chết.” Cô làm bộ, một tay hướng đến cổ Diệp Cô Thâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro