Bởi Vì Một Câu...
Từ Hứa Hứa
2024-11-23 05:53:03
“Chú Diệp, anh làm sao vậy?”
Không đúng không đúng, cô đang nằm mơ!
Nhất định là cô đang nằm mơ!
Gần đây, mọi chuyện thật là kỳ quái!
Diệp Cô Thâm sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nhuyễn Nhuyễn, em quên rồi sao? Khi chúng ta về nhà họ Đường, trong rừng phong anh đã bị trúng đạn.
Tay anh chạm vào mặt cô, nhưng cô lại không cảm thấy một chút cảm giác nào!
“Không phải, rõ ràng là không trúng đạn!” Cô nhớ rõ ràng là không có, Đường Tuế Như vội vàng đứng dậy ôm lấy anh!
Rõ ràng là ôm anh rất chặt, nhưng lại không thấy gì, không cảm nhận được hơi thở hay nhiệt độ của anh!
“Nhuyễn Nhuyễn, lúc không có anh bên cạnh, em phải tự bảo vệ bản thân mình cho tốt!”
“Em làm sao mà tự bảo vệ bản thân được, anh còn chưa dạy em cách phòng thân nữa! Không được, không được!” Cô lắc đầu nguầy nguậy.
“Đây không phải sự thật! Nầm mơ, em đang nằm mơ!”
Đường Tuế Như véo mạnh vào cánh tay mình, cô mở choàng mắt tỉnh dậy, nhìn quanh căn phòng tối đen.
Đường Tuế Như mở đèn, trong không khí chỉ có khí tức của một mình cô.
Cô nhìn chằm chằm chăn đệm trắng xóa đến xuất thần.
Cô cầm lấy di động, trong lòng thấp thỏm lo âu gọi điện thoại cho Diệp Cô Thâm.
Ngay khi điện thoại được kết nối, trái tim cô đã gần như nhảy ra khỏi lồng ngực rồi!
“Chú Diệp, anh đang ở đâu, em nhớ anh rồi…”
Giọng Đường tuế Như hết sức tủi thân.
Đầu bên kia yên lặng một hồi.
“Thủ trưởng, là điện thoại của phu nhân, cô ấy nói nhớ anh rồi!”
Bên kia vang lên tiếng báo cáo của Phong Lệ.
Gương mặt Đường Tuế Như đỏ lên, không phải là bên kia đang có rất nhiều người đấy chứ?
Lạo xạo một hồi rồi cô nghe thấy giọng Diệp Cô Thâm.
“Còn chưa ngủ sao? Đã mấy giờ rồi!”
Rõ ràng là có ý trách cứ.
“Em, em mơ thấy ác mộng…”
Cô dựa vào đầu giường, khụt khịt mũi đắn đo nửa ngày mới nói: “Mơ thấy anh hi sinh rồi…”
Trong lòng Diệp Cô Thâm cũng cảm thấy khẽ giật mình: “Sao lại mơ cái kiểu giấc mơ này, anh đang ở dưới quê, tín hiệu không được tốt lắm, ngủ đi!”
“Chú Diệp…”
Diệp Cô Thâm đã cúp điện thoại!
Cái gì vậy!
Thế mà lại cúp điện thoại của cô!
Quá đáng, không nhớ anh nữa!
Đường Tuế Như cầm điện thoại, cuộn tròn mình trên giường thành một cái ổ nho nhỏ.
“Chú Diệp, không được hi sinh, anh đã đồng ý với em rồi…”
“Không được để lại một mình em…”
“Anh đồng ý rồi, không được hi sinh…”
“Không được…”
Cô gái từ từ chìm vào giấc ngủ, nước mắt trên mặt còn chưa khô.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, người đàn ông thân hình tinh tráng đứng bên giường, ánh mắt đen như mực nhìn cô.
Nước mắt còn chưa khô khiến mấy sợi tóc vương bên má dính bết vào gương mặt nhỏ. Ngón tay anh nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc ra sau tai cô.
Trái tim anh thắt lại.
Đêm qua, công việc thật sự rất bề bộn, bọn họ đang truy đuổi tội phạm.
Không thể nói nhiều được.
“A!”
Má Đường Tuế Như hơi rát, mò mẫm đưa tay lên mặt lại đụng phải một bàn tay ấm áp!
“Chú Diệp!” Cô vội vàng đứng bật lên, anh còn đang mặt quân trang, tròng mắt còn có tia máu đỏ.
Giống như, vội vã trở về mà cả đêm không ngủ.
“Chú Diệp!” Cô nhảy thẳng vào lòng anh, hai chân quấn chặt lấy eo anh, ôm anh thật chặt.
Kề sát bên anh thế này khiến cô có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim anh.
Còn có cả hơi thở, nhiệt độ!
Đây không phải là giả, là thật!
"Chú Diệp."
Diệp Cô Thâm ôm lấy lưng cô, cũng chỉ vì một câu nói nhớ anh của cô mà không nghỉ ngơi, chạy xe mấy giờ liền trở về gặp cô.
Cô vợ nhỏ ôm anh thân mật như vậy khiến sự mệt mỏi vì mấy giờ không ngủ này cũng như thể tan thành mây khói.
"Không gọi chồng à?" Anh muốn nghe.
Đường Tuế Như nhìn anh, chỉ yên lặng nhìn từng đường cong trên gương mặt anh.
Khoảng mấy phút sau mới khẽ gọi: "Chồng…"
"Ừm, ngoan." Diệp Cô Thâm ôm cô: "Thay quần áo đi rồi xuống nhà ăn cơm."
Không đúng không đúng, cô đang nằm mơ!
Nhất định là cô đang nằm mơ!
Gần đây, mọi chuyện thật là kỳ quái!
Diệp Cô Thâm sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nhuyễn Nhuyễn, em quên rồi sao? Khi chúng ta về nhà họ Đường, trong rừng phong anh đã bị trúng đạn.
Tay anh chạm vào mặt cô, nhưng cô lại không cảm thấy một chút cảm giác nào!
“Không phải, rõ ràng là không trúng đạn!” Cô nhớ rõ ràng là không có, Đường Tuế Như vội vàng đứng dậy ôm lấy anh!
Rõ ràng là ôm anh rất chặt, nhưng lại không thấy gì, không cảm nhận được hơi thở hay nhiệt độ của anh!
“Nhuyễn Nhuyễn, lúc không có anh bên cạnh, em phải tự bảo vệ bản thân mình cho tốt!”
“Em làm sao mà tự bảo vệ bản thân được, anh còn chưa dạy em cách phòng thân nữa! Không được, không được!” Cô lắc đầu nguầy nguậy.
“Đây không phải sự thật! Nầm mơ, em đang nằm mơ!”
Đường Tuế Như véo mạnh vào cánh tay mình, cô mở choàng mắt tỉnh dậy, nhìn quanh căn phòng tối đen.
Đường Tuế Như mở đèn, trong không khí chỉ có khí tức của một mình cô.
Cô nhìn chằm chằm chăn đệm trắng xóa đến xuất thần.
Cô cầm lấy di động, trong lòng thấp thỏm lo âu gọi điện thoại cho Diệp Cô Thâm.
Ngay khi điện thoại được kết nối, trái tim cô đã gần như nhảy ra khỏi lồng ngực rồi!
“Chú Diệp, anh đang ở đâu, em nhớ anh rồi…”
Giọng Đường tuế Như hết sức tủi thân.
Đầu bên kia yên lặng một hồi.
“Thủ trưởng, là điện thoại của phu nhân, cô ấy nói nhớ anh rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên kia vang lên tiếng báo cáo của Phong Lệ.
Gương mặt Đường Tuế Như đỏ lên, không phải là bên kia đang có rất nhiều người đấy chứ?
Lạo xạo một hồi rồi cô nghe thấy giọng Diệp Cô Thâm.
“Còn chưa ngủ sao? Đã mấy giờ rồi!”
Rõ ràng là có ý trách cứ.
“Em, em mơ thấy ác mộng…”
Cô dựa vào đầu giường, khụt khịt mũi đắn đo nửa ngày mới nói: “Mơ thấy anh hi sinh rồi…”
Trong lòng Diệp Cô Thâm cũng cảm thấy khẽ giật mình: “Sao lại mơ cái kiểu giấc mơ này, anh đang ở dưới quê, tín hiệu không được tốt lắm, ngủ đi!”
“Chú Diệp…”
Diệp Cô Thâm đã cúp điện thoại!
Cái gì vậy!
Thế mà lại cúp điện thoại của cô!
Quá đáng, không nhớ anh nữa!
Đường Tuế Như cầm điện thoại, cuộn tròn mình trên giường thành một cái ổ nho nhỏ.
“Chú Diệp, không được hi sinh, anh đã đồng ý với em rồi…”
“Không được để lại một mình em…”
“Anh đồng ý rồi, không được hi sinh…”
“Không được…”
Cô gái từ từ chìm vào giấc ngủ, nước mắt trên mặt còn chưa khô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, người đàn ông thân hình tinh tráng đứng bên giường, ánh mắt đen như mực nhìn cô.
Nước mắt còn chưa khô khiến mấy sợi tóc vương bên má dính bết vào gương mặt nhỏ. Ngón tay anh nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc ra sau tai cô.
Trái tim anh thắt lại.
Đêm qua, công việc thật sự rất bề bộn, bọn họ đang truy đuổi tội phạm.
Không thể nói nhiều được.
“A!”
Má Đường Tuế Như hơi rát, mò mẫm đưa tay lên mặt lại đụng phải một bàn tay ấm áp!
“Chú Diệp!” Cô vội vàng đứng bật lên, anh còn đang mặt quân trang, tròng mắt còn có tia máu đỏ.
Giống như, vội vã trở về mà cả đêm không ngủ.
“Chú Diệp!” Cô nhảy thẳng vào lòng anh, hai chân quấn chặt lấy eo anh, ôm anh thật chặt.
Kề sát bên anh thế này khiến cô có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim anh.
Còn có cả hơi thở, nhiệt độ!
Đây không phải là giả, là thật!
"Chú Diệp."
Diệp Cô Thâm ôm lấy lưng cô, cũng chỉ vì một câu nói nhớ anh của cô mà không nghỉ ngơi, chạy xe mấy giờ liền trở về gặp cô.
Cô vợ nhỏ ôm anh thân mật như vậy khiến sự mệt mỏi vì mấy giờ không ngủ này cũng như thể tan thành mây khói.
"Không gọi chồng à?" Anh muốn nghe.
Đường Tuế Như nhìn anh, chỉ yên lặng nhìn từng đường cong trên gương mặt anh.
Khoảng mấy phút sau mới khẽ gọi: "Chồng…"
"Ừm, ngoan." Diệp Cô Thâm ôm cô: "Thay quần áo đi rồi xuống nhà ăn cơm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro