: Chẳng Lẽ Có N...
Từ Hứa Hứa
2024-11-11 11:37:50
Diệp Cô Thâm ngồi ở bên giường, hai tay ôm lấy cô, thân thể mềm mềm, nhàn nhạt mùi thuốc, khiến anh từng đợt mà đau lòng.
Đường Tuế Như ngoan ngoãn cuộn mình ở trong ngực của anh, mắt to nhìn chằm chằm Nam Ương Ương tức giận, "Chúng tôi muốn nghỉ ngơi, không có dự định cho cô xem, cô không đi sao?"
Nam Ương Ương hít sâu một hơi, không nghĩ tới Diệp Cô Thâm sẽ bỗng nhiên trở về!
Còn thân mật như vậy mà ôm Đường Tuế Như !
Đáy mắt của Diệp Cô Thâm đều là cô gái trước mặt, vừa nãy Nam Ương Ương nói những lời kia, anh đều nghe vào trong tai.
"Nam tiểu thư, cô đối với vợ của tôi rất có ý kiến sao ?" Diệp Cô Thâm thanh âm lạnh lẽo, mặt không đổi sắc nhìn cô ta, "Tình cảm của tôi và bà xã rất đậm sâu, tôi yêu cô ấy, chúng tôi sẽ luôn ở cùng một chỗ, ngược lại là cô đó, thời gian không còn sớm, Nam tiểu thư cần tôi phái người đưa cô đi không ?"
Yêu cô ấy sao ?
Nam Ương Ương mới không tin!
Đều là gạt người!
"Không đi, muốn được ném ra sao ?" Diệp Cô Thâm lạnh trầm hỏi.
Nam Ương Ương bị hỏi chặn một câu đến mức nói không nên lời, xoay người chạy.
Tầng này là phòng bệnh cao cấp VIP, lại có Xích Sính Quân đứng, khó trách vừa nãy tiếng bước chân trầm ổn lại lớn như vậy.
Từng cái gương mặt nghiêm túc tựa như là trên chiến trường.
Diệp Cô Thâm lại đem người của quân đội mang đến!
Như vậy là sợ có người tổn thương Đường Tuế Như sao?
Thanh âm giày cao gót xa dần, Diệp Cô Thâm đau lòng nhìn băng gạc trên trán của Đường Tuế Như, "Nhuyễn Nhuyễn, đau không?"
Ngón tay cách băng gác trên trán cô có chút xa, thế nhưng cô lại "Oa" rống to một tiếng, "Đau lắm đau lắm đau lắm !"
Diệp Cô Thâm rất đau lòng.
Vốn là không có đau như vậy, thế nhưng là ở trước mặt anh, cô bỗng nhiên cảm thấy đau lắm đau lắm !
"Trở về thì trở về, còn ăn mặc đẹp trai như vậy!" tay của Đường Tuế Như lôi kéo cúc áo quân trang của anh, "Chú Diệp, đừng lạnh mặt chứ, em lừa anh thôi, không có đau như vậy đâu!"
"Bên ngoài không phải là có rất nhiều người nha? Đến bảo hộ em sao ? Nào có khoa trương như vậy, không có người cứ khi dễ em hoài đâu!" Gương mặt nhỏ của Đường Tuế Như hướng gương mặt tuấn tú của anh mà ngẩng lên, "Dã ngoại đặc huấn thế nào? Có thất sói không, a..."
"Diệp Cô Thâm, anh làm cái gì vậy !"
Đường Tuế Như bị anh lật nghiêng mặt, ghé vào trên giường bệnh, đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình, bị anh xốc lên.
"Anh, anh, anh lưu manh, vừa về đến là thô bạo như vậy, không cần biết gì cả. Vào ..." Đường Tuế Như ghé vào trên gối, ngượng ngùng rống to.
Diệp Cô Thâm mày kiếm chau lại, "Chờ vết thương của em lành rồi nói, 360° em muốn tư thế nào đều thỏa mãn em, hiện tại ngoan ngoãn nằm xuống, để cho anh nhìn vết thương của em."
Cô nhẹ nhàng kêu lên, "Nha..."
A cái gì a a!
Cô mới không muốn cùng anh làm 360° !
Vết thương trên lưng của Đường Tuế Như tương đối cạn, tương đối dài, tấm lưng trơn bóng như dương chi bạch ngọc của trước kia đã có vết đỏ ngang dọc rồi.
Diệp Cô Thâm đau lòng, chậm rãi cúi người, tựa ở bên tai của cô, “Nhuyễn Nhuyễn, thật xin lỗi."
Là anh không ở đó, không có bảo vệ tốt cô !
Những người tổn thương cô, đều đáng chết!
"Không sao đâu !" Đường Tuế Như hai mắt cong cong như là ánh trăng, "Đều đã kết vảy rồi, rất nhanh liền lành thôi ! Cũng không phải là anh đánh em, không cần phải nói xin lỗi, trừ phi anh đánh em!"
"Anh làm sao nỡ đánh em chứ." Diệp Cô Thâm chậm rãi kéo lại đồng phục bệnh nhân, "Ngủ đi, anh ở cạnh em."
"Anh đây? Không mệt mỏi sao?" Đường Tuế Như xoay người nhìn anh, "Cởi quân trang, chúng ta cùng ngủ đi! Cái giường này rộng như vậy!"
"Ân.”
Đã xa cách mấy ngày rồi cùng Diệp Cô Thâm nằm ở trên giường, cô tựa đầu trên ngực của anh, "Chú Diệp, cả người anh căng thẳng làm cái gì chứ ? Chẳng lẽ có người xấu muốn tới đánh lén sao ?"
Đường Tuế Như ngoan ngoãn cuộn mình ở trong ngực của anh, mắt to nhìn chằm chằm Nam Ương Ương tức giận, "Chúng tôi muốn nghỉ ngơi, không có dự định cho cô xem, cô không đi sao?"
Nam Ương Ương hít sâu một hơi, không nghĩ tới Diệp Cô Thâm sẽ bỗng nhiên trở về!
Còn thân mật như vậy mà ôm Đường Tuế Như !
Đáy mắt của Diệp Cô Thâm đều là cô gái trước mặt, vừa nãy Nam Ương Ương nói những lời kia, anh đều nghe vào trong tai.
"Nam tiểu thư, cô đối với vợ của tôi rất có ý kiến sao ?" Diệp Cô Thâm thanh âm lạnh lẽo, mặt không đổi sắc nhìn cô ta, "Tình cảm của tôi và bà xã rất đậm sâu, tôi yêu cô ấy, chúng tôi sẽ luôn ở cùng một chỗ, ngược lại là cô đó, thời gian không còn sớm, Nam tiểu thư cần tôi phái người đưa cô đi không ?"
Yêu cô ấy sao ?
Nam Ương Ương mới không tin!
Đều là gạt người!
"Không đi, muốn được ném ra sao ?" Diệp Cô Thâm lạnh trầm hỏi.
Nam Ương Ương bị hỏi chặn một câu đến mức nói không nên lời, xoay người chạy.
Tầng này là phòng bệnh cao cấp VIP, lại có Xích Sính Quân đứng, khó trách vừa nãy tiếng bước chân trầm ổn lại lớn như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từng cái gương mặt nghiêm túc tựa như là trên chiến trường.
Diệp Cô Thâm lại đem người của quân đội mang đến!
Như vậy là sợ có người tổn thương Đường Tuế Như sao?
Thanh âm giày cao gót xa dần, Diệp Cô Thâm đau lòng nhìn băng gạc trên trán của Đường Tuế Như, "Nhuyễn Nhuyễn, đau không?"
Ngón tay cách băng gác trên trán cô có chút xa, thế nhưng cô lại "Oa" rống to một tiếng, "Đau lắm đau lắm đau lắm !"
Diệp Cô Thâm rất đau lòng.
Vốn là không có đau như vậy, thế nhưng là ở trước mặt anh, cô bỗng nhiên cảm thấy đau lắm đau lắm !
"Trở về thì trở về, còn ăn mặc đẹp trai như vậy!" tay của Đường Tuế Như lôi kéo cúc áo quân trang của anh, "Chú Diệp, đừng lạnh mặt chứ, em lừa anh thôi, không có đau như vậy đâu!"
"Bên ngoài không phải là có rất nhiều người nha? Đến bảo hộ em sao ? Nào có khoa trương như vậy, không có người cứ khi dễ em hoài đâu!" Gương mặt nhỏ của Đường Tuế Như hướng gương mặt tuấn tú của anh mà ngẩng lên, "Dã ngoại đặc huấn thế nào? Có thất sói không, a..."
"Diệp Cô Thâm, anh làm cái gì vậy !"
Đường Tuế Như bị anh lật nghiêng mặt, ghé vào trên giường bệnh, đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình, bị anh xốc lên.
"Anh, anh, anh lưu manh, vừa về đến là thô bạo như vậy, không cần biết gì cả. Vào ..." Đường Tuế Như ghé vào trên gối, ngượng ngùng rống to.
Diệp Cô Thâm mày kiếm chau lại, "Chờ vết thương của em lành rồi nói, 360° em muốn tư thế nào đều thỏa mãn em, hiện tại ngoan ngoãn nằm xuống, để cho anh nhìn vết thương của em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhẹ nhàng kêu lên, "Nha..."
A cái gì a a!
Cô mới không muốn cùng anh làm 360° !
Vết thương trên lưng của Đường Tuế Như tương đối cạn, tương đối dài, tấm lưng trơn bóng như dương chi bạch ngọc của trước kia đã có vết đỏ ngang dọc rồi.
Diệp Cô Thâm đau lòng, chậm rãi cúi người, tựa ở bên tai của cô, “Nhuyễn Nhuyễn, thật xin lỗi."
Là anh không ở đó, không có bảo vệ tốt cô !
Những người tổn thương cô, đều đáng chết!
"Không sao đâu !" Đường Tuế Như hai mắt cong cong như là ánh trăng, "Đều đã kết vảy rồi, rất nhanh liền lành thôi ! Cũng không phải là anh đánh em, không cần phải nói xin lỗi, trừ phi anh đánh em!"
"Anh làm sao nỡ đánh em chứ." Diệp Cô Thâm chậm rãi kéo lại đồng phục bệnh nhân, "Ngủ đi, anh ở cạnh em."
"Anh đây? Không mệt mỏi sao?" Đường Tuế Như xoay người nhìn anh, "Cởi quân trang, chúng ta cùng ngủ đi! Cái giường này rộng như vậy!"
"Ân.”
Đã xa cách mấy ngày rồi cùng Diệp Cô Thâm nằm ở trên giường, cô tựa đầu trên ngực của anh, "Chú Diệp, cả người anh căng thẳng làm cái gì chứ ? Chẳng lẽ có người xấu muốn tới đánh lén sao ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro