Cô Sẽ Ngã Chết!
Từ Hứa Hứa
2024-11-11 11:37:50
Cứ như vậy hoài cũng không phải biện pháp!
Cô ăn xong nho trong tay, bắt đầu nhìn xung quanh.
Cây ngô đồng trồng thành hàng dài đến bên ngoài khu này, còn mẹ nó là ở Phủ Tổng thống phủ, hai con chó bốn chân này chạy nhanh hơn nhiều so với cô.
Xem ra chỉ có có thể cầu cứu Diệp Cô Thâm rồi!
Cô mới vừa lấy di động ra, thân cây đột nhiên bị đong đưa lên, cô đưa tay đi ôm thân cây, di động bị tuột tay rơi xuống đất.
“Gâu gâu gâu……” con chó Berger di động Đướng Tuế Như rơi xuống cắn vào trong miệng, ân cần đưa đến trước mặt Nam Ương Ương.
“Mẹ! Cái con chó này! Di động của tao a!” Đường Tuế Như hai tay ôm chặt thân cây, mắt trừng to giận dữ nhìn cô ta, “Sao cô lại có lòng dạ hiểm độc như vậy, khó trách Diệp Cô Thâm nhà chúng tôi không thích côanh cũng chỉ thích cô gái nũng nịu ôn nhu như tôi, bằng không cô cho rằng chỉ bằng lời cha mẹ là có thể bắt anh ấy cứoi tôi sao? Cô cũng quá ngây thơ rồi!”
Cô cho dù không thể đi xuống, cũng nhất định phải khiến Nam Ương Ương tức chết!
Nam Ương Ương nhìn di động trong tay, yêu cầu mật mã, dưới sự tức giận, trực tiếp ném vỡ di động của Đường Tuế Như.
“Xem đi! Một cô gái bạo lực như vậy Diệp Cô Thâm sẽ không thích.” Đường Tuế Như cười khanh khách nhìn cô ta, “Tôi khuyên cô hiện tại nên đưa hai con chó này đi chỗ khác, để tôi đi xuống, bằng không trong chốc lát xem xem cô làm sao có thể cho Diệp Cô Thâm một đáp án vừa long.”
Nam Ương Ương cười dịu dàng, “Chó, nói cho cùng chỉ là một loài động vật có dã tính mà thôi, chúng nó không thích cô, tranh nhau đuổi cô, tôi cũng quản không được, Diệp thủ trưởng khôn khéo như vậy, hẳn sẽ không trách tội, ngược lại, anh ấy nhất định sẽ cảm thấy là do chính cô chạy đến trong viện của tôi trêu chọc chó của tôi……”
Đường Tuế Như ngứa răng, chỉ có hai con chó thôi cũng có thể khiến Nam Ương Ương kiêu ngạo như vậy!
Cô cố gắng bò lên trên, nắm chặt một nhánh cây bẻ xuống, lại rụt lại một chút, cầm cây dùng sức đánh đầu hai con chó ở dưới, “Cho mày kêu nè, chó hư!”
“Gâu gâu gâu……”
Con chó càng sủa to hơn!
Lúc này, cô thấy người giúp việc man thang lại đây, chẳng phải là muốn cho con chó leo lên truy kích cô trên cây sao?
“Nam Ương Ương, chó nhà cô có tiêm vắc-xin phòng bệnh chưa?” Cô nuốt nuốt nước miếng, bắt đầu hướng bên lên leo cao.
Con mẹ nó!
Cô từ nay về sau sẽ không bao giờ ăn đồ người xấu cho nữa!
Thang gỗ dựng ở trên thân cây, hai con cho chạy như bay theo thang nhào lên trê.
“A……” Cô đời này hận chết chó!
Phanh!
Thang bị đá bay, hai con chó mắc ở thân cây, thân cây không ngừng loạng choạng, Đường Tuế Như khẩn trương chân tay loạng choạng, thân mình thẳng tắp muốn rơi xuống trên mặt đất.
“A……”
Cô sắp ngã chết!
Di……
Được người đỡ lấy!
Quen thuộc hơi thở, cô khẩn trương mở to mắt, thấy hai con chó vọt tới phía bọn họ, Diệp Cô Thâm trực tiếp dơ chân đá bay hai con chó!
Chú Diệp thật là quá soái!
Ánh mắt tàn nhẫn trừng mắt nhìn hai con chó, hai con chó bị đá nằm rạp trên mặt đất rên rỉ, “Ngao ô……”
“Chú Diệp ……” đầu nhỏ của cô nháy mắt chôn ở trong lòng ngực anh, tay nhỏ ôm eo anh, “Ngô ngô ngô…… anh rốt cuộc tới cứu em! Em thiếu chút nữa bị chó cắn chết!”
Diệp Cô Thâm ôm cô gái nhỏ, đau lòng nhìn cô sợ hãi khóc lóc, “Ngoan, không có việc gì.”
“Ân……” Cô ủy khuất, vừa mới rồi thiếu chút nữa bị hù chết!
“Diệp thủ trưởng, là hai con chó không hiểu chuyện chúng tôi đang muốn dựng cái thang cho Tuế Tuế từ trên cây đi xuống dưới.” Nam Ương Ương lập tức đứng dậy, thật cẩn thận giải thích.
Diệp Cô Thâm đưa đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo nhìn chằm chằm Nam Ương Ương, thanh âm lạnh lẽo giống như hầm băng, “Không đuổi cho đi , còn bắt cô ấy đi xuống? Nam tiểu thư, đạo đãi khách này của cô, Diệp mỗ xem như đã biết rõ.”
Diệp Cô Thâm ôm Tuế Tuế đi ra bên ngoài, nhìn chằm chằm nữ sườn má phiếm hồng của cô gái, “Nhuyễn Nhuyễn, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Cô ăn xong nho trong tay, bắt đầu nhìn xung quanh.
Cây ngô đồng trồng thành hàng dài đến bên ngoài khu này, còn mẹ nó là ở Phủ Tổng thống phủ, hai con chó bốn chân này chạy nhanh hơn nhiều so với cô.
Xem ra chỉ có có thể cầu cứu Diệp Cô Thâm rồi!
Cô mới vừa lấy di động ra, thân cây đột nhiên bị đong đưa lên, cô đưa tay đi ôm thân cây, di động bị tuột tay rơi xuống đất.
“Gâu gâu gâu……” con chó Berger di động Đướng Tuế Như rơi xuống cắn vào trong miệng, ân cần đưa đến trước mặt Nam Ương Ương.
“Mẹ! Cái con chó này! Di động của tao a!” Đường Tuế Như hai tay ôm chặt thân cây, mắt trừng to giận dữ nhìn cô ta, “Sao cô lại có lòng dạ hiểm độc như vậy, khó trách Diệp Cô Thâm nhà chúng tôi không thích côanh cũng chỉ thích cô gái nũng nịu ôn nhu như tôi, bằng không cô cho rằng chỉ bằng lời cha mẹ là có thể bắt anh ấy cứoi tôi sao? Cô cũng quá ngây thơ rồi!”
Cô cho dù không thể đi xuống, cũng nhất định phải khiến Nam Ương Ương tức chết!
Nam Ương Ương nhìn di động trong tay, yêu cầu mật mã, dưới sự tức giận, trực tiếp ném vỡ di động của Đường Tuế Như.
“Xem đi! Một cô gái bạo lực như vậy Diệp Cô Thâm sẽ không thích.” Đường Tuế Như cười khanh khách nhìn cô ta, “Tôi khuyên cô hiện tại nên đưa hai con chó này đi chỗ khác, để tôi đi xuống, bằng không trong chốc lát xem xem cô làm sao có thể cho Diệp Cô Thâm một đáp án vừa long.”
Nam Ương Ương cười dịu dàng, “Chó, nói cho cùng chỉ là một loài động vật có dã tính mà thôi, chúng nó không thích cô, tranh nhau đuổi cô, tôi cũng quản không được, Diệp thủ trưởng khôn khéo như vậy, hẳn sẽ không trách tội, ngược lại, anh ấy nhất định sẽ cảm thấy là do chính cô chạy đến trong viện của tôi trêu chọc chó của tôi……”
Đường Tuế Như ngứa răng, chỉ có hai con chó thôi cũng có thể khiến Nam Ương Ương kiêu ngạo như vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cố gắng bò lên trên, nắm chặt một nhánh cây bẻ xuống, lại rụt lại một chút, cầm cây dùng sức đánh đầu hai con chó ở dưới, “Cho mày kêu nè, chó hư!”
“Gâu gâu gâu……”
Con chó càng sủa to hơn!
Lúc này, cô thấy người giúp việc man thang lại đây, chẳng phải là muốn cho con chó leo lên truy kích cô trên cây sao?
“Nam Ương Ương, chó nhà cô có tiêm vắc-xin phòng bệnh chưa?” Cô nuốt nuốt nước miếng, bắt đầu hướng bên lên leo cao.
Con mẹ nó!
Cô từ nay về sau sẽ không bao giờ ăn đồ người xấu cho nữa!
Thang gỗ dựng ở trên thân cây, hai con cho chạy như bay theo thang nhào lên trê.
“A……” Cô đời này hận chết chó!
Phanh!
Thang bị đá bay, hai con chó mắc ở thân cây, thân cây không ngừng loạng choạng, Đường Tuế Như khẩn trương chân tay loạng choạng, thân mình thẳng tắp muốn rơi xuống trên mặt đất.
“A……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô sắp ngã chết!
Di……
Được người đỡ lấy!
Quen thuộc hơi thở, cô khẩn trương mở to mắt, thấy hai con chó vọt tới phía bọn họ, Diệp Cô Thâm trực tiếp dơ chân đá bay hai con chó!
Chú Diệp thật là quá soái!
Ánh mắt tàn nhẫn trừng mắt nhìn hai con chó, hai con chó bị đá nằm rạp trên mặt đất rên rỉ, “Ngao ô……”
“Chú Diệp ……” đầu nhỏ của cô nháy mắt chôn ở trong lòng ngực anh, tay nhỏ ôm eo anh, “Ngô ngô ngô…… anh rốt cuộc tới cứu em! Em thiếu chút nữa bị chó cắn chết!”
Diệp Cô Thâm ôm cô gái nhỏ, đau lòng nhìn cô sợ hãi khóc lóc, “Ngoan, không có việc gì.”
“Ân……” Cô ủy khuất, vừa mới rồi thiếu chút nữa bị hù chết!
“Diệp thủ trưởng, là hai con chó không hiểu chuyện chúng tôi đang muốn dựng cái thang cho Tuế Tuế từ trên cây đi xuống dưới.” Nam Ương Ương lập tức đứng dậy, thật cẩn thận giải thích.
Diệp Cô Thâm đưa đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo nhìn chằm chằm Nam Ương Ương, thanh âm lạnh lẽo giống như hầm băng, “Không đuổi cho đi , còn bắt cô ấy đi xuống? Nam tiểu thư, đạo đãi khách này của cô, Diệp mỗ xem như đã biết rõ.”
Diệp Cô Thâm ôm Tuế Tuế đi ra bên ngoài, nhìn chằm chằm nữ sườn má phiếm hồng của cô gái, “Nhuyễn Nhuyễn, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro