Diệp Cô Thâm Cú...
Từ Hứa Hứa
2024-11-11 11:37:50
Sắc mặt Diệp Cô Thâm rét lạnh: “Trong trường học thì cách xa mấy tên tiểu tử nhốn nháo kia một chút!”
“Tiểu tử? Ha ha! Chú Diệp, người khác thì đều là tiểu tử nhốn nháo! Đường đường là tổng chỉ huy mà lại gọi người khác như vậy à!” Cô đúng là được mở rộng tầm mắt rồi!
Diệp Cô Thâm đúng là một khối u lưu manh của quân ngũ!
“Đàn ông mà mơ ước em thì đều là tiểu tử nhốn nháo.” Diệp Cô Thâm vẫn không đổi sắc mặt như cũ: “Anh sẽ ở lại thành phố Kinh hai tháng, hai tháng này, mỗi tối đều về nhà!”
“À… Vậy anh đưa em đến ký túc xá làm gì! Em không đến còn hơn!” Chẳng phải bọn họ đang làm việc thừa thãi ư?
“Gặp mặt bạn cùng phòng, về sau có bài tập hay việc gì ở trường thì bọn họ có thể kịp thời thông báo cho em.”
Hóa ra người nọ đang muốn đưa cô đi tạo mối quan hệ à!
Suy nghĩ lại thì đúng là chu đáo!
Lúc bọn họ bước vào, trong phòng kí túc đã có hai người.
Khi huấn luyện quân sự đã sớm gặp qua, nhóm các cô gái quay sang bắt chuyện tán gẫu với nhau.
Người khác đều có người giúp việc trải chiếu sắp xếp đồ đạc, chỉ có Đường Tuế Như là đường đường tổng chỉ huy Xích Sính Quân tự mình sắp xếp cho cô.
Một lát sau, Diệp Cô Thâm đưa ba hộp sô cô la nhập khẩu cao cấp cho các cô: “Sau này, mọi người cùng nhau ở chung, Tuế Tuế rất ngoan ngoãn.”
“Cảm ơn thủ trưởng Diệp!” Hai cô gái cười tít mắt nhận lấy.
Còn một hộp nữa, Đường Tuế Như mong đợi nhìn anh: “Còn một bạn cùng phòng nữa là Quả Mận, em đưa cho cô ấy là được rồi!”
“Tuế Tuế!” Đang nói thì Lý Bất Ngôn từ bên ngoài vọt vào phòng.
“Thủ trưởng Diệp, anh đưa vợ đến à! Thật là tốt quá! Em cũng muốn có một vị hôn phu vừa đẹp trai lại biết chăm sóc như thủ trưởng Diệp!” Lý Bất Ngôn ôm Đường Tuế Như một cái từ phía sau: “Hộp sô cô la này chắc là cho em rồi! Oa, thủ trưởng Diệp đúng là đẹp trai ngất trời, đây đúng là hãng sô cô la em thích này! Còn là loại sản xuất có hạn nữa! Có tiền cũng chưa chắc đã mua được đâu!”
Lý Bất Ngôn hưng phấn nói mãi không ngừng, Đường Tuế Như thì yên lặng vỡ nát.
Người đàn ông này mua sô cô la bản giới hạn, thoải mái tặng tới ba hộp nhưng lại không có phần của cô!
Rốt cuộc thì cô có phải vị hôn thê của anh không!
Lúc Đường Tuế Như kéo Diệp Cô Thâm ra ngoài, thái độ rõ ràng là không muốn để ý đến anh!
Nếu không phải bị anh kéo tay thì có chết cũng không thèm đưa tay cho anh!
Dưới tán cây ngô đồng cạnh ký túc xá, Diệp Cô Thâm cúi đầu nhìn cô: “Tức giận à?”
“Đúng thế! Người khác ai cũng có, chỉ mình em không có! Đường đường là thủ trưởng Diệp, còn cần hối lộ người khác à? Dáng vẻ em đáng yêu như vậy, ai lại đi bắt nạt em chứ! Còn nữa, em mới không để ai bắt nạt em được sống yên ổn đâu!” Tuy cô không có chút kinh nghiệm thực chiến nào, nhưng khả năng ngược đãi người khác trên trò chơi thì không ít đâu!
Dù sao cuộc đời mười tám năm nay của cô, đúng là quá thuận buồm xuôi gió rồi!
“Đúng rồi, Nhuyễn Nhuyễn nhà anh đáng yêu thế này, không có ai lại đi bắt nạt em cả.” giọng điệu Diệp Cô Thâm dịu dàng hơn không ít: “Em cũng có, ở trong ngăn tủ đầu giường em.”
“Thật à? Anh không gạt em chứ?” Anh để vào lúc nào mà cô lại không biết nhỉ!
“Lên xe, anh đưa em đi dạo quanh trường học, sau này tránh bị lạc đường.” Diệp Cô Thâm kéo cô ngồi vào vị trí cạnh ghế lái: “Đại học Kinh Thị còn có mấy khu giảng đường nữa, khu giảng đường của em bên này là lớn nhất, cũng phức tạp nhất!”
“Có xe buýt công cộng mà! Em cũng không đi bộ đi học!” Cô cài dây an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười thanh xuân háo hức nhìn ra ngoài: “Vẫn là ở đây thoải mái, ở quân khu liếc mắt một cái cũng chỉ có mỗi một màu quân phục, anh nhìn mà không thấy mệt à?”
“Nhìn nhiều màu xanh lục có lợi cho mắt.”
“Ha ha, anh nghĩ em là đứa trẻ con ba tuổi à!” Cô mới không tin đâu!
Chạy trên đường một lúc, trong xe bỗng vang lên tiếng Diệp Cô Thâm: “Nhuyễn Nhuyễn, bây giờ em nói cho anh biết, bạn học của em có ấn tượng như thế nào với em đi.”
“Tiểu tử? Ha ha! Chú Diệp, người khác thì đều là tiểu tử nhốn nháo! Đường đường là tổng chỉ huy mà lại gọi người khác như vậy à!” Cô đúng là được mở rộng tầm mắt rồi!
Diệp Cô Thâm đúng là một khối u lưu manh của quân ngũ!
“Đàn ông mà mơ ước em thì đều là tiểu tử nhốn nháo.” Diệp Cô Thâm vẫn không đổi sắc mặt như cũ: “Anh sẽ ở lại thành phố Kinh hai tháng, hai tháng này, mỗi tối đều về nhà!”
“À… Vậy anh đưa em đến ký túc xá làm gì! Em không đến còn hơn!” Chẳng phải bọn họ đang làm việc thừa thãi ư?
“Gặp mặt bạn cùng phòng, về sau có bài tập hay việc gì ở trường thì bọn họ có thể kịp thời thông báo cho em.”
Hóa ra người nọ đang muốn đưa cô đi tạo mối quan hệ à!
Suy nghĩ lại thì đúng là chu đáo!
Lúc bọn họ bước vào, trong phòng kí túc đã có hai người.
Khi huấn luyện quân sự đã sớm gặp qua, nhóm các cô gái quay sang bắt chuyện tán gẫu với nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người khác đều có người giúp việc trải chiếu sắp xếp đồ đạc, chỉ có Đường Tuế Như là đường đường tổng chỉ huy Xích Sính Quân tự mình sắp xếp cho cô.
Một lát sau, Diệp Cô Thâm đưa ba hộp sô cô la nhập khẩu cao cấp cho các cô: “Sau này, mọi người cùng nhau ở chung, Tuế Tuế rất ngoan ngoãn.”
“Cảm ơn thủ trưởng Diệp!” Hai cô gái cười tít mắt nhận lấy.
Còn một hộp nữa, Đường Tuế Như mong đợi nhìn anh: “Còn một bạn cùng phòng nữa là Quả Mận, em đưa cho cô ấy là được rồi!”
“Tuế Tuế!” Đang nói thì Lý Bất Ngôn từ bên ngoài vọt vào phòng.
“Thủ trưởng Diệp, anh đưa vợ đến à! Thật là tốt quá! Em cũng muốn có một vị hôn phu vừa đẹp trai lại biết chăm sóc như thủ trưởng Diệp!” Lý Bất Ngôn ôm Đường Tuế Như một cái từ phía sau: “Hộp sô cô la này chắc là cho em rồi! Oa, thủ trưởng Diệp đúng là đẹp trai ngất trời, đây đúng là hãng sô cô la em thích này! Còn là loại sản xuất có hạn nữa! Có tiền cũng chưa chắc đã mua được đâu!”
Lý Bất Ngôn hưng phấn nói mãi không ngừng, Đường Tuế Như thì yên lặng vỡ nát.
Người đàn ông này mua sô cô la bản giới hạn, thoải mái tặng tới ba hộp nhưng lại không có phần của cô!
Rốt cuộc thì cô có phải vị hôn thê của anh không!
Lúc Đường Tuế Như kéo Diệp Cô Thâm ra ngoài, thái độ rõ ràng là không muốn để ý đến anh!
Nếu không phải bị anh kéo tay thì có chết cũng không thèm đưa tay cho anh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới tán cây ngô đồng cạnh ký túc xá, Diệp Cô Thâm cúi đầu nhìn cô: “Tức giận à?”
“Đúng thế! Người khác ai cũng có, chỉ mình em không có! Đường đường là thủ trưởng Diệp, còn cần hối lộ người khác à? Dáng vẻ em đáng yêu như vậy, ai lại đi bắt nạt em chứ! Còn nữa, em mới không để ai bắt nạt em được sống yên ổn đâu!” Tuy cô không có chút kinh nghiệm thực chiến nào, nhưng khả năng ngược đãi người khác trên trò chơi thì không ít đâu!
Dù sao cuộc đời mười tám năm nay của cô, đúng là quá thuận buồm xuôi gió rồi!
“Đúng rồi, Nhuyễn Nhuyễn nhà anh đáng yêu thế này, không có ai lại đi bắt nạt em cả.” giọng điệu Diệp Cô Thâm dịu dàng hơn không ít: “Em cũng có, ở trong ngăn tủ đầu giường em.”
“Thật à? Anh không gạt em chứ?” Anh để vào lúc nào mà cô lại không biết nhỉ!
“Lên xe, anh đưa em đi dạo quanh trường học, sau này tránh bị lạc đường.” Diệp Cô Thâm kéo cô ngồi vào vị trí cạnh ghế lái: “Đại học Kinh Thị còn có mấy khu giảng đường nữa, khu giảng đường của em bên này là lớn nhất, cũng phức tạp nhất!”
“Có xe buýt công cộng mà! Em cũng không đi bộ đi học!” Cô cài dây an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười thanh xuân háo hức nhìn ra ngoài: “Vẫn là ở đây thoải mái, ở quân khu liếc mắt một cái cũng chỉ có mỗi một màu quân phục, anh nhìn mà không thấy mệt à?”
“Nhìn nhiều màu xanh lục có lợi cho mắt.”
“Ha ha, anh nghĩ em là đứa trẻ con ba tuổi à!” Cô mới không tin đâu!
Chạy trên đường một lúc, trong xe bỗng vang lên tiếng Diệp Cô Thâm: “Nhuyễn Nhuyễn, bây giờ em nói cho anh biết, bạn học của em có ấn tượng như thế nào với em đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro