Đường Tuế Như L...
Từ Hứa Hứa
2024-11-11 11:37:50
“Anh có thể lăn.”
“Thủ trưởng, anh xem cô ấy, chính là bắt nạt em mà, còn chê ánh mắt vợ tương lai của em!” Lâm Thương thảm thương cáo trạng.
Diệp Cô Thâm nghiêm trang nói: “Nói mò, vợ anh tương lại không nhất định cảm thấy đẹp mắt.”
“Hai người…” Lâm Thượng tựa vào ghế sa lon, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Thủ trưởng, em đề nghị thêm một nguyên tắc trong quân đội, không thể bắt nạt lính tiên phong, nhất là phu nhân thủ trưởng.”
Diệp Cô Thâm nhìn Tuế Tuế kích động bên cạnh, âm thanh lạnh lùng nói: “Quy tắc quân đội anh xác định là tôi quy định?”
“Đương nhiên là thủ trưởng rồi.” Lâm Thượng không có sức mà nhấc áo: “Chị dâu, chị nhẹ tay một anht nha…”
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nhẹ tay.” Cô xé băng gạc, cầm cái kẹp, kẹp lấy đầu sợ chỉ, không có báo hiệu kéo một phát.”
“á…” Lâm Thượng cắn môi: “Chị dâu….á….”
“Ok rồi, đừng hô hô điếc tai nữa, một người đàn ông to xác như vậy, không biết xấu hổ!” Đường Tuế Như lau sạch vết thương cho anh ta bằng rượu cồn nước thuốc, xoa xoa băng gạc: “Anh có thể lăn.”
“Chị dâu, cái miệng của chị…” Lâm Thượng đứng dậy, phần cuối của vết thương giữa thắt lưng và bụng giống như những con kiến đã bị trói khiến anh ấy không thể chịu được khom lưng.
Diệp Cô Thâm lạnh lùng nhìn anh ấy, Lâm Thượng lập tức câm miệng, xám xịt đi ra ngoài.
Đường Tuệ Như nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi đến ngồi ghế so pha, cầm điện thoại ra vuốt vuốt.
“Bách Lý sẽ tỉnh lại lúc nào?”
“Chậm nhất đêm nay nha.”
“Em vẫn còn giận về sự việc em ngủ trên sàn nhà sao?” Diệp Cô Thâm đi qua, cúi đầu sát vào cô: “Nhỏ mọn như vậy?”
Hơi thở nam tính tới gần cô khiến tay cô chậm lại, vóc dáng người này thật như cái móc treo quần áo, quả thực là hoocmon đi bộ.( nghĩa là khi đi bộ, nó giống như một mùi hương phát ra từ cơ thể, đẹp trai, quyến rũ, hấp dẫn)
Một lúc sau, cô quay mặt sang bên cạnh: “Thủ trưởng, tôi mới không keo kiệt như vậy! Bởi vì phải ở lại quân đội, không có khả năng mà thôi!”
“Sau khi duyệt binh xong, anh sẽ đưa em về thành phố Kinh.”
“Nói nhảm, sau khi duyệt binh xong tôi còn muốn đi học, không quay về thì có thể làm gì? Anh cũng không thể bắt có tôi đến trong quân khu, không cho tôi đến trường chứ?” Cô ngửa mặt trừng mắt với anh: “Ông nội của tôi, ba mẹ sẽ không đồng ý đâu.”
“Anh cũng sẽ không đồng ý, ngoan ngoãn đọc sách.” Tuy sau này anh không thể lúc nào cũng bên cạnh cô, kỳ nghỉ hai tháng vẫn có thể ở cạnh cô.”
“Hiện tại vấn đề duyệt binh, ông nội Đường muốn gặp em, em…” Diệp Cô Thâm nhìn cô nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon chơi game: “Đứng bên cạnh anh.”
“Không muốn!” Cô lập tức cự tuyệt: “Như vậy sẽ khiến người khác anh ý. Tất cả mọi người đều sẽ biết tôi là người phụ nữ của anh rồi.”
“Chẳng phải nó không được không?” Anh không có ý kiến, chỉ là lo lắng có người gây bất lợi cho cô.
“Không có được không, tôi còn chưa có quyết định muốn cùng với anh. Tôi không thích anh sẽ không gả cho anh đấy.” Cô bỗng nhiên đưa điện thoại về phía anh: “Chú Diệp, tôi làm cái này nè.”
“Đánh trống?”
“Đúng vậy nha! Tôi là trống 10.” Cô cười để điện thoại xuống: “Tiếng trống sẽ rất khí thế nha! Chú Diệp, tôi cũng không phải người không học vấn không nghề nghiệp, tôi cũng không muốn ông nội thất vọng. Đứng bên cạnh anh giống như người không có cái gì làm vậy.”
“Được.” Diệp Cô Thâm không kìm lòng được sờ sờ tóc của cô, sợi tóc sóng vai của cô vuốt rất thoải mái nha.
Gần đây bị anh sờ quen, nhưng vô thức vẫn sờ đầu ngăn tay của anh.
Buổi tối, Diệp Cô Thâm liên mang theo cô đến đội trống.
Đội trống tổng cộng có chính người, thêm cô là mười người.
Đều là tân sinh đại học thành phố Kinh, mười người làm quen rất nhanh.
Cô chuyên nghiệp chơi trống, loại trống này vừa to vừa lớn rất nhanh đã bắt đầu, khí thế mạnh mẽ vang dội.
Diệp Cô Thâm ở bên cạnh nhìn cô đánh hăng say, có một nữ sinh can đảm đi về phía anh.
“Thủ trưởng, anh xem cô ấy, chính là bắt nạt em mà, còn chê ánh mắt vợ tương lai của em!” Lâm Thương thảm thương cáo trạng.
Diệp Cô Thâm nghiêm trang nói: “Nói mò, vợ anh tương lại không nhất định cảm thấy đẹp mắt.”
“Hai người…” Lâm Thượng tựa vào ghế sa lon, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Thủ trưởng, em đề nghị thêm một nguyên tắc trong quân đội, không thể bắt nạt lính tiên phong, nhất là phu nhân thủ trưởng.”
Diệp Cô Thâm nhìn Tuế Tuế kích động bên cạnh, âm thanh lạnh lùng nói: “Quy tắc quân đội anh xác định là tôi quy định?”
“Đương nhiên là thủ trưởng rồi.” Lâm Thượng không có sức mà nhấc áo: “Chị dâu, chị nhẹ tay một anht nha…”
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nhẹ tay.” Cô xé băng gạc, cầm cái kẹp, kẹp lấy đầu sợ chỉ, không có báo hiệu kéo một phát.”
“á…” Lâm Thượng cắn môi: “Chị dâu….á….”
“Ok rồi, đừng hô hô điếc tai nữa, một người đàn ông to xác như vậy, không biết xấu hổ!” Đường Tuế Như lau sạch vết thương cho anh ta bằng rượu cồn nước thuốc, xoa xoa băng gạc: “Anh có thể lăn.”
“Chị dâu, cái miệng của chị…” Lâm Thượng đứng dậy, phần cuối của vết thương giữa thắt lưng và bụng giống như những con kiến đã bị trói khiến anh ấy không thể chịu được khom lưng.
Diệp Cô Thâm lạnh lùng nhìn anh ấy, Lâm Thượng lập tức câm miệng, xám xịt đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Tuệ Như nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi đến ngồi ghế so pha, cầm điện thoại ra vuốt vuốt.
“Bách Lý sẽ tỉnh lại lúc nào?”
“Chậm nhất đêm nay nha.”
“Em vẫn còn giận về sự việc em ngủ trên sàn nhà sao?” Diệp Cô Thâm đi qua, cúi đầu sát vào cô: “Nhỏ mọn như vậy?”
Hơi thở nam tính tới gần cô khiến tay cô chậm lại, vóc dáng người này thật như cái móc treo quần áo, quả thực là hoocmon đi bộ.( nghĩa là khi đi bộ, nó giống như một mùi hương phát ra từ cơ thể, đẹp trai, quyến rũ, hấp dẫn)
Một lúc sau, cô quay mặt sang bên cạnh: “Thủ trưởng, tôi mới không keo kiệt như vậy! Bởi vì phải ở lại quân đội, không có khả năng mà thôi!”
“Sau khi duyệt binh xong, anh sẽ đưa em về thành phố Kinh.”
“Nói nhảm, sau khi duyệt binh xong tôi còn muốn đi học, không quay về thì có thể làm gì? Anh cũng không thể bắt có tôi đến trong quân khu, không cho tôi đến trường chứ?” Cô ngửa mặt trừng mắt với anh: “Ông nội của tôi, ba mẹ sẽ không đồng ý đâu.”
“Anh cũng sẽ không đồng ý, ngoan ngoãn đọc sách.” Tuy sau này anh không thể lúc nào cũng bên cạnh cô, kỳ nghỉ hai tháng vẫn có thể ở cạnh cô.”
“Hiện tại vấn đề duyệt binh, ông nội Đường muốn gặp em, em…” Diệp Cô Thâm nhìn cô nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon chơi game: “Đứng bên cạnh anh.”
“Không muốn!” Cô lập tức cự tuyệt: “Như vậy sẽ khiến người khác anh ý. Tất cả mọi người đều sẽ biết tôi là người phụ nữ của anh rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chẳng phải nó không được không?” Anh không có ý kiến, chỉ là lo lắng có người gây bất lợi cho cô.
“Không có được không, tôi còn chưa có quyết định muốn cùng với anh. Tôi không thích anh sẽ không gả cho anh đấy.” Cô bỗng nhiên đưa điện thoại về phía anh: “Chú Diệp, tôi làm cái này nè.”
“Đánh trống?”
“Đúng vậy nha! Tôi là trống 10.” Cô cười để điện thoại xuống: “Tiếng trống sẽ rất khí thế nha! Chú Diệp, tôi cũng không phải người không học vấn không nghề nghiệp, tôi cũng không muốn ông nội thất vọng. Đứng bên cạnh anh giống như người không có cái gì làm vậy.”
“Được.” Diệp Cô Thâm không kìm lòng được sờ sờ tóc của cô, sợi tóc sóng vai của cô vuốt rất thoải mái nha.
Gần đây bị anh sờ quen, nhưng vô thức vẫn sờ đầu ngăn tay của anh.
Buổi tối, Diệp Cô Thâm liên mang theo cô đến đội trống.
Đội trống tổng cộng có chính người, thêm cô là mười người.
Đều là tân sinh đại học thành phố Kinh, mười người làm quen rất nhanh.
Cô chuyên nghiệp chơi trống, loại trống này vừa to vừa lớn rất nhanh đã bắt đầu, khí thế mạnh mẽ vang dội.
Diệp Cô Thâm ở bên cạnh nhìn cô đánh hăng say, có một nữ sinh can đảm đi về phía anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro