Em Có Thể Chuyể...
Từ Hứa Hứa
2024-11-23 05:53:03
Ban đêm, gió thu thổi xào xạc, Đường Tuế Như đứng trên hành lang, nhìn ánh đèn phát sáng nơi xa.
Từng lọn tóc bị gió thổi loạn bên tai hơi ngứa.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, chú Diệp bận rộn lâu như vậy vẫn chưa trở về.
“Bà chủ nhỏ, mì ăn được rồi! Tôi bưng đến phòng thủ trưởng cho cô, cô từ từ ăn nhé!”
Lần thứ hai Đường Tuế Như cảm thấy mì tôm ăn ngon như vậy, mùi hương rất thơm, trước kia ở nhà, bố mẹ chưa bao giờ để cô ăn.
Nhưng mà…
Đường Tuế Như nhìn chằm chằm bát mì tôm nóng hổi, không có trứng, không có xúc xích, cũng chẳng có một cọng rau sao?
Sao một mẩu vụn cũng không có là sao?
Lâm Thượng bỏ đi nhanh như chớp.
Đường Tuế Như thật sự đói bụng nên ăn rất ngon lành.
Sau đó, Diệp Cô Thâm trở về.
Anh vừa đẩy cửa ra đã thấy vô vợ nhỏ nhà mình đang ngồi húp mì tôm.
Hơi nóng bốc lên như sương mù giăng quanh khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng vô cùng đáng yêu.
“Còn chưa chịu về nữa! Hừ! Hừ! Hừ!” Đường Tuế Như vừa nhai mì vừa càu nhàu.
Bỗng nhiên, có hơi thở mát lạnh ghé sát vào bên tai cô: “Đang nhớ anh à?”
“A!” Cô giật nảy mình, né sang bên cạnh: “Chú Diệp, anh về rồi! Có đói bụng không?”
“Mì tôm?” Ánh mắt đen lạnh của Diệp Cô Thâm quét qua: “Ăn ít một chút.”
“Không phải vì em chờ anh mà đói bụng sao!” Cô cúi đầu, húp vài miếng đã hết.
Bụng no căng!
Thật thoải mái!
Ngẩng đầu đối mặt với khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng của Diệp Cô Thâm.
Năm triệu, mua mạng của Diệp Cô Thâm! Mạng chú Diệp, thật có giá!
Nếu cô không phải người có tiền, không cần biết có tiền hay không cũng sẽ không bán mạng của chú Diệp!
“A…”
“Diệp Cô Thâm, anh buông ra, bụng em đang no, đừng động vào bụng em!”
Trong lúc cô đang ngẩn người thì bất ngờ bị Diệp Cô Thâm bế lên.
Rơi xuống mặt giường cứng rắn, cơ thể cô bắn lên, xoa xoa cái mông nhỏ: “Cứng quá!”
Gần đây, toàn là Diệp Cô Thâm ngủ cùng cô trên cái giường lớn mềm mại trong phòng cô.
“Xem ra tối nay em chỉ có thể ngủ trên người anh rồi.” Diệp Cô Thâm vừa nghiêm túc nói vừa bắt đầu cởi quần áo bằng cả hai tay.
Đường Tuế Như không chớp mắt dõi theo từng động tác của anh.
Cô bỗng nhiên ngại ngùng nói:”Em mới không thèm ngủ trên người anh! Không phải đều cứng như nhau sao!”
Cô nhất định phải tìm người muốn mạng chú Diệp!
“Nhuyễn Nhuyễn không thích cứng rắn?”
“Không thích…”
“Thật sự?”
Đường Tuế Như nhíu mày, không tiếp tục suy nghĩ nhiều về ý tứ trong lời nói này, chỉ nghiêng đầu nhìn anh: “Anh mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm, ngủ đi! Ngủ ngon, anh tắm xong rồi vào với em!”
“Cần anh ở cạnh à! Em chỉ là đói bụng nên mới tỉnh thôi !" Cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
Diệp Cô Thâm không vạch trần cô, quay người đi tắm.
…
Nhà họ Thời.
Thời Khanh Khanh phiền muộn ở trong phòng rất lâu, quá nửa đêm vẫn không ngủ được.
Trong đầu tất cả đều là khuôn mặt dịu dàng của Trần Tri Nam cùng với giọng nói bình ổn.
Anh ấy nói: “Khanh Khanh, thật xin lỗi, tôi không muốn yêu đương với học trò.”
Lúc đó, cô ấy còn vô cùng kích động: “Em có thể chuyển trường mà, thầy Trần không cần cảm thấy áp lực về chuyện này!”
Thực ra, điều Trần Tri Nam muốn nói là, tạm thời chưa muốn yêu đương, anh ấy muốn tập trung vào công việc.
Giảng viên đại học bận rộn nhiều việc vậy sao?
Tất cả chỉ là lấy cớ mà thôi!
“Khanh Khanh, sao còn chưa ngủ?” Ngoài cửa, mẹ có vẻ hết sức lo lắng.
“Con ngủ ngay đây!” Cô ấy nhanh chóng tắt đèn, nằm ở trên giường.
Nhắm mắt vào nhưng lại chỉ nhìn thấy bóng dáng của Trần Tri Nam.
Một hồi lâu sau cô ấy mới ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Khanh Khanh bị mẹ Thời đánh thức!
“Nhà mình có khách, con vẫn còn ngủ nữa, thật là xấu hổ!”
“Ai vậy! Khách thì có liên quan gì đến con, mẹ, con vừa mới ngủ…” Thời Khanh Khanh ngủ nướng không dậy nổi.
“Hình như là cái gì mà thiếu gia nhà họ Trần gì đó, mau dậy đi!"
Từng lọn tóc bị gió thổi loạn bên tai hơi ngứa.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, chú Diệp bận rộn lâu như vậy vẫn chưa trở về.
“Bà chủ nhỏ, mì ăn được rồi! Tôi bưng đến phòng thủ trưởng cho cô, cô từ từ ăn nhé!”
Lần thứ hai Đường Tuế Như cảm thấy mì tôm ăn ngon như vậy, mùi hương rất thơm, trước kia ở nhà, bố mẹ chưa bao giờ để cô ăn.
Nhưng mà…
Đường Tuế Như nhìn chằm chằm bát mì tôm nóng hổi, không có trứng, không có xúc xích, cũng chẳng có một cọng rau sao?
Sao một mẩu vụn cũng không có là sao?
Lâm Thượng bỏ đi nhanh như chớp.
Đường Tuế Như thật sự đói bụng nên ăn rất ngon lành.
Sau đó, Diệp Cô Thâm trở về.
Anh vừa đẩy cửa ra đã thấy vô vợ nhỏ nhà mình đang ngồi húp mì tôm.
Hơi nóng bốc lên như sương mù giăng quanh khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng vô cùng đáng yêu.
“Còn chưa chịu về nữa! Hừ! Hừ! Hừ!” Đường Tuế Như vừa nhai mì vừa càu nhàu.
Bỗng nhiên, có hơi thở mát lạnh ghé sát vào bên tai cô: “Đang nhớ anh à?”
“A!” Cô giật nảy mình, né sang bên cạnh: “Chú Diệp, anh về rồi! Có đói bụng không?”
“Mì tôm?” Ánh mắt đen lạnh của Diệp Cô Thâm quét qua: “Ăn ít một chút.”
“Không phải vì em chờ anh mà đói bụng sao!” Cô cúi đầu, húp vài miếng đã hết.
Bụng no căng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật thoải mái!
Ngẩng đầu đối mặt với khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng của Diệp Cô Thâm.
Năm triệu, mua mạng của Diệp Cô Thâm! Mạng chú Diệp, thật có giá!
Nếu cô không phải người có tiền, không cần biết có tiền hay không cũng sẽ không bán mạng của chú Diệp!
“A…”
“Diệp Cô Thâm, anh buông ra, bụng em đang no, đừng động vào bụng em!”
Trong lúc cô đang ngẩn người thì bất ngờ bị Diệp Cô Thâm bế lên.
Rơi xuống mặt giường cứng rắn, cơ thể cô bắn lên, xoa xoa cái mông nhỏ: “Cứng quá!”
Gần đây, toàn là Diệp Cô Thâm ngủ cùng cô trên cái giường lớn mềm mại trong phòng cô.
“Xem ra tối nay em chỉ có thể ngủ trên người anh rồi.” Diệp Cô Thâm vừa nghiêm túc nói vừa bắt đầu cởi quần áo bằng cả hai tay.
Đường Tuế Như không chớp mắt dõi theo từng động tác của anh.
Cô bỗng nhiên ngại ngùng nói:”Em mới không thèm ngủ trên người anh! Không phải đều cứng như nhau sao!”
Cô nhất định phải tìm người muốn mạng chú Diệp!
“Nhuyễn Nhuyễn không thích cứng rắn?”
“Không thích…”
“Thật sự?”
Đường Tuế Như nhíu mày, không tiếp tục suy nghĩ nhiều về ý tứ trong lời nói này, chỉ nghiêng đầu nhìn anh: “Anh mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm, ngủ đi! Ngủ ngon, anh tắm xong rồi vào với em!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cần anh ở cạnh à! Em chỉ là đói bụng nên mới tỉnh thôi !" Cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
Diệp Cô Thâm không vạch trần cô, quay người đi tắm.
…
Nhà họ Thời.
Thời Khanh Khanh phiền muộn ở trong phòng rất lâu, quá nửa đêm vẫn không ngủ được.
Trong đầu tất cả đều là khuôn mặt dịu dàng của Trần Tri Nam cùng với giọng nói bình ổn.
Anh ấy nói: “Khanh Khanh, thật xin lỗi, tôi không muốn yêu đương với học trò.”
Lúc đó, cô ấy còn vô cùng kích động: “Em có thể chuyển trường mà, thầy Trần không cần cảm thấy áp lực về chuyện này!”
Thực ra, điều Trần Tri Nam muốn nói là, tạm thời chưa muốn yêu đương, anh ấy muốn tập trung vào công việc.
Giảng viên đại học bận rộn nhiều việc vậy sao?
Tất cả chỉ là lấy cớ mà thôi!
“Khanh Khanh, sao còn chưa ngủ?” Ngoài cửa, mẹ có vẻ hết sức lo lắng.
“Con ngủ ngay đây!” Cô ấy nhanh chóng tắt đèn, nằm ở trên giường.
Nhắm mắt vào nhưng lại chỉ nhìn thấy bóng dáng của Trần Tri Nam.
Một hồi lâu sau cô ấy mới ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Khanh Khanh bị mẹ Thời đánh thức!
“Nhà mình có khách, con vẫn còn ngủ nữa, thật là xấu hổ!”
“Ai vậy! Khách thì có liên quan gì đến con, mẹ, con vừa mới ngủ…” Thời Khanh Khanh ngủ nướng không dậy nổi.
“Hình như là cái gì mà thiếu gia nhà họ Trần gì đó, mau dậy đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro