Em Là Cô Gái Đa...
Từ Hứa Hứa
2024-11-11 11:37:50
Đường Tuế Như nghẹn lấy một hơi, cười sắp không kìm chế được rồi.
Chị Đường thật lợi hại.
Trước nay Nam Ương Ương chưa từng gặp Đường Tuế Như, mặc kệ tụ hội yến hội, người dự họp Đường gia đều là Đường Đường, chưa bao giờ biết rõ còn có một Nhị tiểu thư.”
Đường Tuế Như tất nhiên là tiểu thư thế gia y dược Đường gi.
Khó trách Diệp Cô Thâm ở cùng với cô ta, nhất định là lợi dụng cô ta.
Đúng lợi dụng Đường Tuế Như.
“Vậy các người đi, tôi giúp các người đưa cô ấy về.” Lý Hành Nhạc ôm Lý Bất Ngôn xoay người rời đi.
Bách Thải cùng Thời Khanh Khanh cùng đi sau lưng bọn họ.
Phòng lớn như vậy, Đường Tuế Như đi vào cùng Đường Đường, hưng phấn nhìn hai vị trưởng bối: “Bác trai, bác gái! Đã lâu không găp, cháu nhớ mọi người lắm.”
“WOW, chúng ta cũng rất nhớ cháu. Vừa nãy nghe thấy bên ngoài có giọng của cháu, mới bảo Đường Đường ra xem, quả nhiên là cháu. Chúng ta nghe thấy hình như cháu đang cãi nhau?” Bác gái lôi bàn tay nhỏ của cô: “Còn có mùi rượu, cháu học bạn uống rượu rồi hả?”
“Không có, không phải cháu. Bạn cùng phòng cháu sinh nhật cho nên cậu ấy uống, còn có Lý Tử cũng uống.” Đường Tuế Như cười ngồi cạnh bên bác gái.
“Sinh viên Đường.”
Đường Tuế Như kích động, không chú ý trên bàn còn có người khác, nghe thấy giọng Trần Tri Nm mới nhìn anh ấy.
“Thầy Trần! Trùng hợp như vậy!” Đường Tuế Như nhìn Đường Đường ngồi cùng một chỗ với Trần Chi Nam.
Cô chỉ hai ngón tay vào, hưng phấn: “Yêu nhau sao?”
“Không có!” Đường Đường lắc đầu: “Bạn bè, ngồi cùng một chút.”
Cô hưng phấn như vậy làm cái gì?
Theo lý thuyết chị Đường có bạn trai, cô ấy phải vui vẻ chứ!
Thế nhưng mà…
Thời Khanh Khanh cũng thích thầy Trần.
Thời Khanh Khanh cùng chị Đường là tình địch?
“Không có gì! Ăn đi.” Đường Đường đưa cho cô cánh gà: “Món em thích nhất đấy.”
“Em ăn no rồi.” Đường Tuế Như yên lặng cầm đũa, đêm nay thành đại mập mạp rồi.
Đang ăn, Đường Tuế Như nhạn được điện thoại Diệp Cô Thâm.
“Ở phòng nào? Anh đến đón em.”
“Em ở…” Cô nói không về mà?
Chẳng lẽ là Lý Hành Nhạc bán rẻ cô?
Cô ngoan ngoãn nói số phòng, để đũa xuống, lau miệng liên tục.
“Không ăn nữa rồi hả?” Bác gái quan tâm nhìn cô: “Có phải cháu ăn ít không? Gần đây nhìn cháu gầy hơn?”
“Không có, cháu mập. Chú Diệp, không phải, Cô Thâm đến rồi!” Cô nói xong đứng dậy: “Cháu đi đón anh ấy, chốc nữa để cho anh ấy đến gặp mặt!”
Lần trước có gặp ở bệnh viện nhưng rất vội vàng.
Cô vừa đi ra ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Diệp Cô Thâm tới càng ngàng càng gần.
“Anh tức giận?” Đường Tuế Như nhỏ giọng hỏi, nếu như là Lý Hành Nhạc tố cáo, nhất định nói sự việc Nam Ương Ương.
Cô còn cãi nhau lúc về.
“Em là cô gái đánh đá đo? Chú Diệp không thích rồi hả?” Cô lại hỏi.
Diệp Cô Thâm đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn đôi mắt to sáng của cô, bàn tay lớn ôm cô vào trong ngực: “Em không sao chứ?”
“Em không sao, em ổn, vừa mới ăn.” Đường Tuế Như cười dựa gần vào anh: “Bác tri em đang ở trong, chúng ta vào gặp rồi về, trowe về nghe anh giáo huấn.”
Cô nói không chỉ về chuyện kịch bản còn cả chuyện Nam Ương Ương.
Bàn tay lớn của Diệp Cô Tham vuốt bụng cô: “Ăn hơi nhiều, xem ra đêm nay phải vận động mới có thể tiêu hoa được.”
“A a a…” Cô mới không cần.
Chị Đường thật lợi hại.
Trước nay Nam Ương Ương chưa từng gặp Đường Tuế Như, mặc kệ tụ hội yến hội, người dự họp Đường gia đều là Đường Đường, chưa bao giờ biết rõ còn có một Nhị tiểu thư.”
Đường Tuế Như tất nhiên là tiểu thư thế gia y dược Đường gi.
Khó trách Diệp Cô Thâm ở cùng với cô ta, nhất định là lợi dụng cô ta.
Đúng lợi dụng Đường Tuế Như.
“Vậy các người đi, tôi giúp các người đưa cô ấy về.” Lý Hành Nhạc ôm Lý Bất Ngôn xoay người rời đi.
Bách Thải cùng Thời Khanh Khanh cùng đi sau lưng bọn họ.
Phòng lớn như vậy, Đường Tuế Như đi vào cùng Đường Đường, hưng phấn nhìn hai vị trưởng bối: “Bác trai, bác gái! Đã lâu không găp, cháu nhớ mọi người lắm.”
“WOW, chúng ta cũng rất nhớ cháu. Vừa nãy nghe thấy bên ngoài có giọng của cháu, mới bảo Đường Đường ra xem, quả nhiên là cháu. Chúng ta nghe thấy hình như cháu đang cãi nhau?” Bác gái lôi bàn tay nhỏ của cô: “Còn có mùi rượu, cháu học bạn uống rượu rồi hả?”
“Không có, không phải cháu. Bạn cùng phòng cháu sinh nhật cho nên cậu ấy uống, còn có Lý Tử cũng uống.” Đường Tuế Như cười ngồi cạnh bên bác gái.
“Sinh viên Đường.”
Đường Tuế Như kích động, không chú ý trên bàn còn có người khác, nghe thấy giọng Trần Tri Nm mới nhìn anh ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thầy Trần! Trùng hợp như vậy!” Đường Tuế Như nhìn Đường Đường ngồi cùng một chỗ với Trần Chi Nam.
Cô chỉ hai ngón tay vào, hưng phấn: “Yêu nhau sao?”
“Không có!” Đường Đường lắc đầu: “Bạn bè, ngồi cùng một chút.”
Cô hưng phấn như vậy làm cái gì?
Theo lý thuyết chị Đường có bạn trai, cô ấy phải vui vẻ chứ!
Thế nhưng mà…
Thời Khanh Khanh cũng thích thầy Trần.
Thời Khanh Khanh cùng chị Đường là tình địch?
“Không có gì! Ăn đi.” Đường Đường đưa cho cô cánh gà: “Món em thích nhất đấy.”
“Em ăn no rồi.” Đường Tuế Như yên lặng cầm đũa, đêm nay thành đại mập mạp rồi.
Đang ăn, Đường Tuế Như nhạn được điện thoại Diệp Cô Thâm.
“Ở phòng nào? Anh đến đón em.”
“Em ở…” Cô nói không về mà?
Chẳng lẽ là Lý Hành Nhạc bán rẻ cô?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ngoan ngoãn nói số phòng, để đũa xuống, lau miệng liên tục.
“Không ăn nữa rồi hả?” Bác gái quan tâm nhìn cô: “Có phải cháu ăn ít không? Gần đây nhìn cháu gầy hơn?”
“Không có, cháu mập. Chú Diệp, không phải, Cô Thâm đến rồi!” Cô nói xong đứng dậy: “Cháu đi đón anh ấy, chốc nữa để cho anh ấy đến gặp mặt!”
Lần trước có gặp ở bệnh viện nhưng rất vội vàng.
Cô vừa đi ra ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Diệp Cô Thâm tới càng ngàng càng gần.
“Anh tức giận?” Đường Tuế Như nhỏ giọng hỏi, nếu như là Lý Hành Nhạc tố cáo, nhất định nói sự việc Nam Ương Ương.
Cô còn cãi nhau lúc về.
“Em là cô gái đánh đá đo? Chú Diệp không thích rồi hả?” Cô lại hỏi.
Diệp Cô Thâm đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn đôi mắt to sáng của cô, bàn tay lớn ôm cô vào trong ngực: “Em không sao chứ?”
“Em không sao, em ổn, vừa mới ăn.” Đường Tuế Như cười dựa gần vào anh: “Bác tri em đang ở trong, chúng ta vào gặp rồi về, trowe về nghe anh giáo huấn.”
Cô nói không chỉ về chuyện kịch bản còn cả chuyện Nam Ương Ương.
Bàn tay lớn của Diệp Cô Tham vuốt bụng cô: “Ăn hơi nhiều, xem ra đêm nay phải vận động mới có thể tiêu hoa được.”
“A a a…” Cô mới không cần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro