“Không Giải Trừ...
Từ Hứa Hứa
2024-11-11 11:37:50
Đường Tuế Như nghiêng đầu nhìn bên ngoài trời nắng chang chang, hít hít cái mũi xinh đẹp, cố ý đem cánh tay rám nắng trước mặt của anh lắc lư một vòng.
Diệp Cô Thâm nhìn cành tay mảnh khảnh của cô, đôi mắt tối sầm lại nhưng rất nhanh thu liễm lại cảm xúc.
“Chú Diệp, không đúng, thủ trưởng Diệp, tôi sẽ ngoan ngoãn mà, đừng bắt tôi đi huấn luyện quân sự nữa…” Cô làm bộ dạng ôn nhu yếu ớt, quả thực ngoan ngoãn vô cùng.
“Không giải trừ hôn ước nữa hả?” Diệp Cô Thâm thừa cơ hỏi lại.
“Không không không, thủ trưởng Diệp đẹp trai như vậy, anh tuấn như vậy, tôi ngốc nha! Có thủ trưởng Diệp ở đây, tôi ở nước Mặc Viêm không thể đi ngang a!” Hiện tại cô ỷ vào thân phận thiên kim Đường gia cũng chỉ dám chém xéo mà thôi.
“Ừ, rất thông minh đấy.” Trong lòng Diệp Cô Thâm cười thầm, sắc mặt lạnh lùng như trước: “Mau ăn.”
“Vâng! Thủ trưởng Diệp!” Cô cúi đầu tiếp tục ăn, muốn ăn chậm, có ăn chậm.
Bên ngoài mặt trời lớn như vậy, cái quỉ gì mà lịch trong một ngày, Diệp Cô Thâm sẽ không phải giận cô đấy chứ?
Dự định trong mười ngày chơi chết cô sao?
Đầu dưa của cô phân tích phức tạp, không anh ý Diệp ô Thâm đi đâu rồi.
Đợi cô kịp phản ứng đi phòng ngủ, trong tay Diệp Cô Tham cầm chiếc quần bó lót của cô trong tay, ánh mắt tối đen.
Không khí trong phòng ngủ giống như tỉnh táo lên vậy, sau đó cô gái nhỏ kêu lên sợ hãi.
“Aaaa…”
“Lưu manh! Biến thái!”
“Diệp Cô Thâm, anh vô lại!”
“Aaaa…”
Diệp Cô Thâm nhặt chiếc váy hôm qua cô mặc, thần sắc bình tĩnh nhìn cô bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên: “Còn có cái gì phải giặt không?”
“Giặt?” Cô vội vã chạy tới: “Chú Diệp, chuyện giặt quần áo này, không cần tới phiên anh làm đâu?”
“Anh có lính phục vụ nhưng đồ đạc của em không thể cho bọn họ đụng đến.” Diệp Cô Thâm nhìn chiếc giường lộn xộn, cầm chiếc quần màu xanh quân đội nhàu nhĩ, một chiếc nội y màu hồng lộ ra.
Hai người đồng thời thò tay cầm lấy, tay lớn Diệp Cô Thâm bọc lấy bàn tay nhỏ của cô, khuôn mắt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ đỏ bừng lên.
“Không cần, tự tôi giặt được.” Đôi tai nhỏ thanh tú của cô cũng đỏ lên, bàn tay nhỏ cầm chặt lấy nội ý, ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai, đôi môi đỏ càng đỏ thêm: “Chú Diệp, đồ riêng tư của tôi, anh có thể không động…”
“Anh nghe nói em chưa từng tự giặt quần áo, em sẽ biết làm sao?”
“Anh nghe ai nói vậy.” Cô khóc không ra nước mắt rồi, ba mẹ có phải muốn bán đứng cô triệt để rồi sao!
“Tôi có thể học, thật đấy!” Cô thật sai lầm khi đến quân đội mà!
Cô một đại tiểu thư, từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, đâu cần phải giặt quần áo đâu!
Đừng nói giặt quần áo, việc nhà cô cũng không biết gì cả.
“Vậy em thuận tiện giặt sạch quần áo của anh?” Diệp Cô Thâm buông tay, đưa cho cô một cái chậu xanh lá, quần áo bên trong hai người lộn xộn với nhau.
Cô bước đến cạnh chậu, ghét bỏ vứt quân trang của anh ra, còn có một cái quần lót ném cho anh, mới an tâm bỏ đồ lót của mình vào.
“Anh với tôi còn chưa có kết hôn, anh nghĩ tôi sẽ giặt quần áo cho anh! Nằm mơ!” Hai tay cô ôm lấy chậu chống vào thắt lưng, khuôn mặt nhỏ khẽ nâng.
Thế nhưng mà…
Quần áo phải giặt như thế nào?
“Anh muốn giặt quần áo cho em nhưng là em không đồng ý.” Trong tay Diệp Cô Thâm cầm quần áo, nhướn mày hỏi.
“Anh còn cười!” Bộ ngực Đường Tuệ Như phập phồng, cô cảm giác giống như mình bị đùa giỡn vậy!
“Nếu không tôi khóc một cái cho anh xem?” Nói thật, anh cũng không biết khóc là cái cảm giác gì.
Diệp Cô Thâm nhìn cành tay mảnh khảnh của cô, đôi mắt tối sầm lại nhưng rất nhanh thu liễm lại cảm xúc.
“Chú Diệp, không đúng, thủ trưởng Diệp, tôi sẽ ngoan ngoãn mà, đừng bắt tôi đi huấn luyện quân sự nữa…” Cô làm bộ dạng ôn nhu yếu ớt, quả thực ngoan ngoãn vô cùng.
“Không giải trừ hôn ước nữa hả?” Diệp Cô Thâm thừa cơ hỏi lại.
“Không không không, thủ trưởng Diệp đẹp trai như vậy, anh tuấn như vậy, tôi ngốc nha! Có thủ trưởng Diệp ở đây, tôi ở nước Mặc Viêm không thể đi ngang a!” Hiện tại cô ỷ vào thân phận thiên kim Đường gia cũng chỉ dám chém xéo mà thôi.
“Ừ, rất thông minh đấy.” Trong lòng Diệp Cô Thâm cười thầm, sắc mặt lạnh lùng như trước: “Mau ăn.”
“Vâng! Thủ trưởng Diệp!” Cô cúi đầu tiếp tục ăn, muốn ăn chậm, có ăn chậm.
Bên ngoài mặt trời lớn như vậy, cái quỉ gì mà lịch trong một ngày, Diệp Cô Thâm sẽ không phải giận cô đấy chứ?
Dự định trong mười ngày chơi chết cô sao?
Đầu dưa của cô phân tích phức tạp, không anh ý Diệp ô Thâm đi đâu rồi.
Đợi cô kịp phản ứng đi phòng ngủ, trong tay Diệp Cô Tham cầm chiếc quần bó lót của cô trong tay, ánh mắt tối đen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không khí trong phòng ngủ giống như tỉnh táo lên vậy, sau đó cô gái nhỏ kêu lên sợ hãi.
“Aaaa…”
“Lưu manh! Biến thái!”
“Diệp Cô Thâm, anh vô lại!”
“Aaaa…”
Diệp Cô Thâm nhặt chiếc váy hôm qua cô mặc, thần sắc bình tĩnh nhìn cô bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên: “Còn có cái gì phải giặt không?”
“Giặt?” Cô vội vã chạy tới: “Chú Diệp, chuyện giặt quần áo này, không cần tới phiên anh làm đâu?”
“Anh có lính phục vụ nhưng đồ đạc của em không thể cho bọn họ đụng đến.” Diệp Cô Thâm nhìn chiếc giường lộn xộn, cầm chiếc quần màu xanh quân đội nhàu nhĩ, một chiếc nội y màu hồng lộ ra.
Hai người đồng thời thò tay cầm lấy, tay lớn Diệp Cô Thâm bọc lấy bàn tay nhỏ của cô, khuôn mắt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ đỏ bừng lên.
“Không cần, tự tôi giặt được.” Đôi tai nhỏ thanh tú của cô cũng đỏ lên, bàn tay nhỏ cầm chặt lấy nội ý, ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai, đôi môi đỏ càng đỏ thêm: “Chú Diệp, đồ riêng tư của tôi, anh có thể không động…”
“Anh nghe nói em chưa từng tự giặt quần áo, em sẽ biết làm sao?”
“Anh nghe ai nói vậy.” Cô khóc không ra nước mắt rồi, ba mẹ có phải muốn bán đứng cô triệt để rồi sao!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi có thể học, thật đấy!” Cô thật sai lầm khi đến quân đội mà!
Cô một đại tiểu thư, từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, đâu cần phải giặt quần áo đâu!
Đừng nói giặt quần áo, việc nhà cô cũng không biết gì cả.
“Vậy em thuận tiện giặt sạch quần áo của anh?” Diệp Cô Thâm buông tay, đưa cho cô một cái chậu xanh lá, quần áo bên trong hai người lộn xộn với nhau.
Cô bước đến cạnh chậu, ghét bỏ vứt quân trang của anh ra, còn có một cái quần lót ném cho anh, mới an tâm bỏ đồ lót của mình vào.
“Anh với tôi còn chưa có kết hôn, anh nghĩ tôi sẽ giặt quần áo cho anh! Nằm mơ!” Hai tay cô ôm lấy chậu chống vào thắt lưng, khuôn mặt nhỏ khẽ nâng.
Thế nhưng mà…
Quần áo phải giặt như thế nào?
“Anh muốn giặt quần áo cho em nhưng là em không đồng ý.” Trong tay Diệp Cô Thâm cầm quần áo, nhướn mày hỏi.
“Anh còn cười!” Bộ ngực Đường Tuệ Như phập phồng, cô cảm giác giống như mình bị đùa giỡn vậy!
“Nếu không tôi khóc một cái cho anh xem?” Nói thật, anh cũng không biết khóc là cái cảm giác gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro