Khụ Khụ Khụ, Tớ...
Từ Hứa Hứa
2024-11-11 11:37:50
“Tớ không biết à! Tớ vừa nhận điện thoại của anh ấy, đã sợ tới mức không để ý đến lý trí nữa rồi!” Lý Bất Ngôn khóc thảm thiết: “Tuế Tuế, đừng lo lắng, chỉ là vài cảnh hôn giả mà thôi, chỉ mượn thôi!”
“Vẫn còn mấy cảnh hôn mà thôi?” Đường Tuế Như cảm giác mình điên rồi, muốn sụp đổ!”
“Không có chuyện gì đâu. Diễn kịch cũng không phải thật sự.” Lý Bất Ngôn an ủi cô.
“…” Đường Tuế Tuế giật giật miệng, khó chịu nhìn Trần Chi Nam đi vào phòng học, vẫn nghe giảng trước đã!
Cảnh hôn là một chuyện, cô đã gạt Diệp Cô Thâm trước khi bạn học hình dung về cô, cũng sẽ vô tình vạch trần.
Khuôn mặt thanh thuần, ngực khủng.
Diệp Cô Thâm sẽ nghĩ sao về cô.
“Tuế Tuế đừng sợ, cùng lắm thì đêm nay cậu ngủ ở ký túc xá, nói không chừng ngày mai thủ trưởng Diệp đã quên!”
“Dạ dạ cậu nói đúng…”
Đúng cái đầu cậu.
Diệp Cô Thâm là người có trí nhớ không tốt sao?
Đường Tuệ Như nâng cằm lên, lâm vào trầm tư.
Vấn đề một, tối hôm qua tại sao cô lại nói chuyện diễn kịch với Diệp Cô Thâm.
Vấn đề hai, vừa mới xuống xe tại sao còn lắm mồm.
Vấn đề ba, cô vì cái gì có bạn xấu như Lý Bất Ngôn nhiều năm vậy mà còn không nhớ.
Bị kịch nha!
Sau khi tan học, cô giả vờ không biết gì, gọi điện thoại cho Diệp Cô Thâm có hoạt động ở trưởng học cho nên ở ngủ lại trong ký túc xá.
Không ngờ anh lại đồng ý.
“Đêm nay sinh nhật tớ, chúng ta ra ngoài đi.” Thời Khanh Khanh lôi kéo các cô: “Tớ vừa mời thầy Trần, nhưng bị từ chối rồi.”
“Khanh Khanh, thầy Trần là lão cổ hủ, chúng ta có thể yêu thích một chàng trai tỏa nắng mà!” Lý Bất Ngôn an ủi cô ấy.
“Không cho phép nói vậy, thầy Trần cổ hủ chỗ nào hả? Một chút cũng không phải lão cổ hủ. Thầy ấy mới 28 tuổi, rất tuổi trẻ anh tuấn.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Khanh Khanh đắm chìm vào bong bóng hạnh phúc.
Thời Khanh Khanh đang vui vẻ. Nhưng bốn người bọn cô trong quán vừa nghĩ đến cô ấy bị thầy Trần cự tuyệt, trong lòng khó chịu.
Cô ấy bình thường không uống rượu, đêm nay còn uống khá nhiều.
Đường Tuế Như nhìn Lý Bất Ngôn: “Lý Tử, Khanh Khanh tâm trạng không tốt uống rượu, cậu vì sao cũng uống rượu?”
“Tớ sợ thủ trưởng Diệp tới tìm tớ! Dù sao biên kịch cũng có tên tớ.” Lý Bất Ngôn nói xong cũng uống một ly rượu: “Rượu này thực sự không gắt.”
“Cậu chậm một chút.” Đường Tuế Như cùng Bạch Thải nhìn nhau, các cô vẫn không muốn uống rồi.
Trông nữa còn vịn hai cái tiểu quỷ này về nhà.
Lúc rời đi, Đường Tuế Như dìu Lý Bất Ngôn, cô ấy hoàn toàn ngã vào người cô rồi: “Tuế Tuế, Tuế Tuế, tớ muốn có bạn trai! Oa oa oa, cậu đều có chồng rồi.”
“Lý Tử, cậu nặng quá.” Đường Tuế Như không kịp thở dừng lại: “Cậu đừng dựa vào người tớ, tớ cõng cậu được không?”
“Được, Tuế Tuế cõng tớ.” Lý Bất Ngôn gian nan leo lên lưng Đường Tuế Như còn lờ mờ quay đầu lại nhìn: “Tuế Tuế, sao các cậu ấy còn chưa tới a!”
“Không phải trước chúng ta sao?”
“Nào có! Khanh Khanh đi toilet rồi, Thải Thải đang đợi cậu ấy. Chúng ta cũng đứng đợi bọn họ nha.” Khuôn mặt nhỏ nhắn Lý Bất Ngôn dán lên lưng Đường Tuệ Như, chu cái miệng nhỏ phấn nộn lên: “Ưm, thật thoải mái.”
“Lúc chúng ta đợi bọn họ, cậu có thể xuống được không?” Đường Tuế Như cảm giác cô chưa cõng đến thang may, đã muốn gãy lưng rồi.
“Tớ không muốn, tớ muốn cậu cõng.” Lý Bất Ngôn ôm cổ cô, bàn tay nhỏ cầm khăn lụa của cô.”
“Khụ khụ khụ, tớ cũng bị cậu ghìm chết rồi! Lý Bất Ngôn, cậu dừng tay cho tớ.” Đường Tuế Như mệt đến đỏ mặt, cơ thể ngồi xuống.
“A…”
“Vẫn còn mấy cảnh hôn mà thôi?” Đường Tuế Như cảm giác mình điên rồi, muốn sụp đổ!”
“Không có chuyện gì đâu. Diễn kịch cũng không phải thật sự.” Lý Bất Ngôn an ủi cô.
“…” Đường Tuế Tuế giật giật miệng, khó chịu nhìn Trần Chi Nam đi vào phòng học, vẫn nghe giảng trước đã!
Cảnh hôn là một chuyện, cô đã gạt Diệp Cô Thâm trước khi bạn học hình dung về cô, cũng sẽ vô tình vạch trần.
Khuôn mặt thanh thuần, ngực khủng.
Diệp Cô Thâm sẽ nghĩ sao về cô.
“Tuế Tuế đừng sợ, cùng lắm thì đêm nay cậu ngủ ở ký túc xá, nói không chừng ngày mai thủ trưởng Diệp đã quên!”
“Dạ dạ cậu nói đúng…”
Đúng cái đầu cậu.
Diệp Cô Thâm là người có trí nhớ không tốt sao?
Đường Tuệ Như nâng cằm lên, lâm vào trầm tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vấn đề một, tối hôm qua tại sao cô lại nói chuyện diễn kịch với Diệp Cô Thâm.
Vấn đề hai, vừa mới xuống xe tại sao còn lắm mồm.
Vấn đề ba, cô vì cái gì có bạn xấu như Lý Bất Ngôn nhiều năm vậy mà còn không nhớ.
Bị kịch nha!
Sau khi tan học, cô giả vờ không biết gì, gọi điện thoại cho Diệp Cô Thâm có hoạt động ở trưởng học cho nên ở ngủ lại trong ký túc xá.
Không ngờ anh lại đồng ý.
“Đêm nay sinh nhật tớ, chúng ta ra ngoài đi.” Thời Khanh Khanh lôi kéo các cô: “Tớ vừa mời thầy Trần, nhưng bị từ chối rồi.”
“Khanh Khanh, thầy Trần là lão cổ hủ, chúng ta có thể yêu thích một chàng trai tỏa nắng mà!” Lý Bất Ngôn an ủi cô ấy.
“Không cho phép nói vậy, thầy Trần cổ hủ chỗ nào hả? Một chút cũng không phải lão cổ hủ. Thầy ấy mới 28 tuổi, rất tuổi trẻ anh tuấn.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Khanh Khanh đắm chìm vào bong bóng hạnh phúc.
Thời Khanh Khanh đang vui vẻ. Nhưng bốn người bọn cô trong quán vừa nghĩ đến cô ấy bị thầy Trần cự tuyệt, trong lòng khó chịu.
Cô ấy bình thường không uống rượu, đêm nay còn uống khá nhiều.
Đường Tuế Như nhìn Lý Bất Ngôn: “Lý Tử, Khanh Khanh tâm trạng không tốt uống rượu, cậu vì sao cũng uống rượu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tớ sợ thủ trưởng Diệp tới tìm tớ! Dù sao biên kịch cũng có tên tớ.” Lý Bất Ngôn nói xong cũng uống một ly rượu: “Rượu này thực sự không gắt.”
“Cậu chậm một chút.” Đường Tuế Như cùng Bạch Thải nhìn nhau, các cô vẫn không muốn uống rồi.
Trông nữa còn vịn hai cái tiểu quỷ này về nhà.
Lúc rời đi, Đường Tuế Như dìu Lý Bất Ngôn, cô ấy hoàn toàn ngã vào người cô rồi: “Tuế Tuế, Tuế Tuế, tớ muốn có bạn trai! Oa oa oa, cậu đều có chồng rồi.”
“Lý Tử, cậu nặng quá.” Đường Tuế Như không kịp thở dừng lại: “Cậu đừng dựa vào người tớ, tớ cõng cậu được không?”
“Được, Tuế Tuế cõng tớ.” Lý Bất Ngôn gian nan leo lên lưng Đường Tuế Như còn lờ mờ quay đầu lại nhìn: “Tuế Tuế, sao các cậu ấy còn chưa tới a!”
“Không phải trước chúng ta sao?”
“Nào có! Khanh Khanh đi toilet rồi, Thải Thải đang đợi cậu ấy. Chúng ta cũng đứng đợi bọn họ nha.” Khuôn mặt nhỏ nhắn Lý Bất Ngôn dán lên lưng Đường Tuệ Như, chu cái miệng nhỏ phấn nộn lên: “Ưm, thật thoải mái.”
“Lúc chúng ta đợi bọn họ, cậu có thể xuống được không?” Đường Tuế Như cảm giác cô chưa cõng đến thang may, đã muốn gãy lưng rồi.
“Tớ không muốn, tớ muốn cậu cõng.” Lý Bất Ngôn ôm cổ cô, bàn tay nhỏ cầm khăn lụa của cô.”
“Khụ khụ khụ, tớ cũng bị cậu ghìm chết rồi! Lý Bất Ngôn, cậu dừng tay cho tớ.” Đường Tuế Như mệt đến đỏ mặt, cơ thể ngồi xuống.
“A…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro