Tiểu Tuế Tuế, Đ...
Từ Hứa Hứa
2024-11-11 11:37:50
Hai tay Diệp Cô Thâm nhốt chặt eo của cô nhích lại gần mình: “Vợ của anh thể lực không tốt sao, vậy anh sẽ huấn luyện em, dùng phương thức khác vậy.”
Tiểu Tuế Tuế đỏ mặt lên.
Tất cả bọn họ đều là người trưởng thành, cô đương nhiên sẽ hiểu lời anh nói.
“Anh nói đấy. Về sau đừng có ghét bỏ nói em lười, không muốn đi huấn luyện. Em muốn đi nhưng anh không đồng ý.” Cô giãy dụa cơ thể: “Em còn ăn chưa no, thả em ra.”
Một tay Diệp Cô Thâm nắm chặt bàn tay cô, hai người xuống lầu ăn cơm.
Buổi tối ngủ là một vấn đề lớn, nhưng Tuế Tuế quyết tâm ở đó, không phải là cái giường cứng.
Diệp Cô Thâm giỏi ngủ, cô có cái gì không ngủ được.
Hừ! Mời không bị anh xem thường.
Cho nên, lúc Diệp Cô Thâm nhìn thấy cô nằm trên giường vẫn còn ngơ ngác một lúc.
“Sao em không ngủ?”
“Anh muốn ngủ ở đây à.” Tuế Tuế để điện thoại xuống: “Trời ạ, ông xã tôi muốn phân chia giường ngủ với tôi. Thời gian này không có cách nào qua. Muốn ly hôn!”
“…” Diệp Cô Thâm cúi người tới gần cô, tay lớn nắm chặt mắt cá chân nhỏ của cô, đôi mắt sáng lạnh lùng: “Em nói cái gì?”
Đường Tuệ Như bị khí thế lạnh lùng trên người anh dọa sợ, đồng tử hơi co lại: “Chú Diệp, em chỉ trêu đùa cho vui mà thôi, không cần phải chú ý đến như vậy a?”
Diệp Cô Thâm buông mắt cá chân của cô ra: “Không được vui đùa như vậy, tâm lý chấp nhận của anh thấp.”
“…” Làm sao năng lực chấp nhận của anh thấp?
Diệp Cô Thâm nằm bên cạnh cô, chân dài của cô duỗi ra, khoác lên đùi anh, bên cạnh đó còn có máy tính, cô chuẩn bị một lát nữa chơi đấy!
“Chú Diệp, anh có gì cần nói với em không, ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút a!” Cô nói xong cũng nhắm mắt lại, nghiêng người, một bộ dạng rất nhanh chuẩn bị đi ngủ.
Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, tắt đèn.
Đường Tuệ Như một mực đợi anh ngủ, không nghĩ anh ngủ thật sự rất nhanh.
Thấy hít thở đều đều trong căn phòng đen kịt, cô dần thu bắp chân của mình lại, tựa vào đầu giường.
Cầm laptop lên, điều chỉnh ánh sáng màn hình thấp nhất, dưới ánh sáng lờ mờ có thể khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Diệp Cô Thâm, lông mi anh thật dài nha!
Hâm mộ ing!( Đang hâm mộ)
Cô vừa đăng nhập vào hệ thống, lập tức có tin nhắn.
[ Tam Tuế tiểu bạch kiểm : Tuế Tuế, Tuế Tuế dễ thương, cậu ở đâu, chúng ta gặp mặt! ]
[ Tam Tuế không chỉ ba tuổi: tớ và cậu không phải gay, không gặp. ]
[ Tam Tuế tiểu bạch kiểm : Gọi lão đại, yêu cầu mãnh liệt tổ chức Địa Hạ tụ hội. ]
Bọn họ không phải hiện tại đang tụ hội dưới mặt đất sao?
[ Nhi đồng ] : Không tụ.
[ Tam Tuế tiểu bạch kiểm : Lão đại, anh như vậy sẽ mất chúng tôi đấy, Tiểu Tuế Tuế, cậu đưa địa chỉ, bọn tớ gặp mặt. Có được không? Chờ mong…]
Thằng này, từ đầu tới đuôi chưa từng gặp mặt, người nào nha!
Đường Tuế Như nhất thời vui mừng, tìm địa chỉ, gửi cho anh ta.
[ Tam Tuế tiểu bạch kiểm : Nhóc con, cậu không phải ở nước Mặc Viêm sao? Chạy ra đi? ]
[ Tam Tuế không chỉ ba tuổi : Tôi không thể đi chơi à? Lão đại chúng ta nói chánh sự đi. ]
Cô lại không phải vì nói chuyện phiếm mới lên tuyến đấy!
Ánh mắt cô nhìn qua thấy Diệp Cô Thâm động đậy, cô tất tưởi khép máy tính lại.
Cánh tay Diệp Cô Thâm đặt xuống hông của cô, cô không dám động đậy.
Đến cùng anh có tỉnh hay không?
Sẽ không thấy cái gì chứ?
Cô không dám động máy tính, yên lặng đặt máy tính ở đầu giường, buổi sáng ngày mai hỏi là được, dù sao cái loại tiểu bạch kiểm, một ngày 24 tiếng đồng hồ có 20 tiếng đều online.
“Ưm…” Diệp Cô Thâm hừ nhẹ, ôm sát cô lại.
Khuông mặt nhỏ của Đường Tuế Như nhíu lại, rốt cuộc là anh tỉnh hay ngủ vậy?
Quá khảo nghiệm sức chịu đừng của trái tim rồi!
Tiểu Tuế Tuế đỏ mặt lên.
Tất cả bọn họ đều là người trưởng thành, cô đương nhiên sẽ hiểu lời anh nói.
“Anh nói đấy. Về sau đừng có ghét bỏ nói em lười, không muốn đi huấn luyện. Em muốn đi nhưng anh không đồng ý.” Cô giãy dụa cơ thể: “Em còn ăn chưa no, thả em ra.”
Một tay Diệp Cô Thâm nắm chặt bàn tay cô, hai người xuống lầu ăn cơm.
Buổi tối ngủ là một vấn đề lớn, nhưng Tuế Tuế quyết tâm ở đó, không phải là cái giường cứng.
Diệp Cô Thâm giỏi ngủ, cô có cái gì không ngủ được.
Hừ! Mời không bị anh xem thường.
Cho nên, lúc Diệp Cô Thâm nhìn thấy cô nằm trên giường vẫn còn ngơ ngác một lúc.
“Sao em không ngủ?”
“Anh muốn ngủ ở đây à.” Tuế Tuế để điện thoại xuống: “Trời ạ, ông xã tôi muốn phân chia giường ngủ với tôi. Thời gian này không có cách nào qua. Muốn ly hôn!”
“…” Diệp Cô Thâm cúi người tới gần cô, tay lớn nắm chặt mắt cá chân nhỏ của cô, đôi mắt sáng lạnh lùng: “Em nói cái gì?”
Đường Tuệ Như bị khí thế lạnh lùng trên người anh dọa sợ, đồng tử hơi co lại: “Chú Diệp, em chỉ trêu đùa cho vui mà thôi, không cần phải chú ý đến như vậy a?”
Diệp Cô Thâm buông mắt cá chân của cô ra: “Không được vui đùa như vậy, tâm lý chấp nhận của anh thấp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“…” Làm sao năng lực chấp nhận của anh thấp?
Diệp Cô Thâm nằm bên cạnh cô, chân dài của cô duỗi ra, khoác lên đùi anh, bên cạnh đó còn có máy tính, cô chuẩn bị một lát nữa chơi đấy!
“Chú Diệp, anh có gì cần nói với em không, ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút a!” Cô nói xong cũng nhắm mắt lại, nghiêng người, một bộ dạng rất nhanh chuẩn bị đi ngủ.
Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, tắt đèn.
Đường Tuệ Như một mực đợi anh ngủ, không nghĩ anh ngủ thật sự rất nhanh.
Thấy hít thở đều đều trong căn phòng đen kịt, cô dần thu bắp chân của mình lại, tựa vào đầu giường.
Cầm laptop lên, điều chỉnh ánh sáng màn hình thấp nhất, dưới ánh sáng lờ mờ có thể khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Diệp Cô Thâm, lông mi anh thật dài nha!
Hâm mộ ing!( Đang hâm mộ)
Cô vừa đăng nhập vào hệ thống, lập tức có tin nhắn.
[ Tam Tuế tiểu bạch kiểm : Tuế Tuế, Tuế Tuế dễ thương, cậu ở đâu, chúng ta gặp mặt! ]
[ Tam Tuế không chỉ ba tuổi: tớ và cậu không phải gay, không gặp. ]
[ Tam Tuế tiểu bạch kiểm : Gọi lão đại, yêu cầu mãnh liệt tổ chức Địa Hạ tụ hội. ]
Bọn họ không phải hiện tại đang tụ hội dưới mặt đất sao?
[ Nhi đồng ] : Không tụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[ Tam Tuế tiểu bạch kiểm : Lão đại, anh như vậy sẽ mất chúng tôi đấy, Tiểu Tuế Tuế, cậu đưa địa chỉ, bọn tớ gặp mặt. Có được không? Chờ mong…]
Thằng này, từ đầu tới đuôi chưa từng gặp mặt, người nào nha!
Đường Tuế Như nhất thời vui mừng, tìm địa chỉ, gửi cho anh ta.
[ Tam Tuế tiểu bạch kiểm : Nhóc con, cậu không phải ở nước Mặc Viêm sao? Chạy ra đi? ]
[ Tam Tuế không chỉ ba tuổi : Tôi không thể đi chơi à? Lão đại chúng ta nói chánh sự đi. ]
Cô lại không phải vì nói chuyện phiếm mới lên tuyến đấy!
Ánh mắt cô nhìn qua thấy Diệp Cô Thâm động đậy, cô tất tưởi khép máy tính lại.
Cánh tay Diệp Cô Thâm đặt xuống hông của cô, cô không dám động đậy.
Đến cùng anh có tỉnh hay không?
Sẽ không thấy cái gì chứ?
Cô không dám động máy tính, yên lặng đặt máy tính ở đầu giường, buổi sáng ngày mai hỏi là được, dù sao cái loại tiểu bạch kiểm, một ngày 24 tiếng đồng hồ có 20 tiếng đều online.
“Ưm…” Diệp Cô Thâm hừ nhẹ, ôm sát cô lại.
Khuông mặt nhỏ của Đường Tuế Như nhíu lại, rốt cuộc là anh tỉnh hay ngủ vậy?
Quá khảo nghiệm sức chịu đừng của trái tim rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro