Tôicó Thể Lấy C...
Từ Hứa Hứa
2024-11-11 11:37:50
“Tôixác định không muốn!” Tổng thống, còn cả Nam Ương Ương kia còn muốn lột da cô mất.
“Thủ trường, thủ trưởng! Có học sinh chơi bóng rổ bị ngã xuống, vỡ đầu gối.”
Bọn họ đi tới có quân sĩ bẩm báo.
Hai người đi đến, có quân lính tới báo cáo.
Hai người đi phòng y tế, Bách Lỹ Doãn vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.
Quân đội lớn như vậy lại chỉ có một bác sĩ là anh ta, cũng bởi bình thường có rất ít người gặp tổn thương hay bệnh tật.
“Ôi, đau quá a…a…”
Cậu bé bị thương kêu rên liên tục, y tá đang cầm máu ở đầu gối anh ta, bị thương hơi nặng, nhưng không cầm máu được cần phải khâu lại.
“Thủ trưởng, làm sao bây giờ!”
“Làm Bách Lý Doãn tỉnh lại!” Ánh mắt Diệp Cô Thâm lạnh lùng nói.
“Không cần phiền phức như vậy, chẳng phải là một vết rách sao?” Đường Tuệ Như liếc nhìn nam sinh không ngừng kêu đau, hai tay mảnh khảnh đeo bao tay màu trắng: “Bạn học, cậu kêu lợi hại như vậy, có phải không cần dùng thuốc tê hay không?”
“Cái gì chứ! Không có thuốc tê, cậu dám mổ tớ sao!” Khuôn mặt nam sinh đều nhăn lại.
“Lần trước có người bị trúng một viên đạn còn không dùng thuốc tê, cậu là một nam tử hán, kêu la cái gì!” Cô liếc mắt cầm lấy ống tiêm, tiêm thuốc tê vào, đi qua: “Mấy người đi ra ngoài trước đi! Một người ở lại làm tiểu phẫu là được, 10 phút là ok rồi!”
Phòng y tế thoáng cái mọi người rời hết.
Mấy nam sinh nhìn thấy cô, thật là một cô gái xinh đẹp nha!
Tất nhiên Diệp Cô Thâm lạnh lùng nhìn mấy nam sinh đang nhìn chằm chằm Đường Tuế Như, những người đó đều bị hù dọa, toàn bộ chạy nhanh như chớp đi mất!
Người phụ nữ của thủ trưởng đại nhân, nhìn cũng không thể nhìn nha.
Cũng kéo kiệt quá rồi.
“Thanks!” Đường Tuế Như mỉm cười với anh, yên tĩnh hơn anht, thoải mái hơn nhiều.
Đường Tuệ Như sát trùng cho nam sinh, tiêm thuốc tê sau đó cầm kim khâu lại vết thương, quấn băng gạc lên. Bàn tay nhỏ làm vô cùng nhanh, giống như động tác cô đánh bàn phím vậy.
Diệp Cô Thâm nhìn cô không chớp mắt, cô gái nhỏ này tuy tính tình hơi quái đản nhưng cũng không tệ, rất tốt.
“Sau một tuần đến đây cắt chỉ.” Cô nói xong gỡ bao tay xuống: “Thủ trưởng Diệp, chúng ta đi thôi!”
“Bạn học, không có thuốc sao?”
“Cậu còn muốn uống thuốc, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi!” Đường Tuệ Như bất đắc dĩ đến tủ thuốc bên cạnh, lấy mất viêm thuốc tiêu viên và thuốc giảm đau: “Cầm lấy đi!”
Hai người đi ra khỏi phòng y tế, Đường Tuế Như đẩy khuỷa tay vào anh một cái: “Thủ trưởng Diệp…”
“Chuyện gì?”
“Tôicó thể lấy công chuộc tội không?” Cô chớp mắt to: “Chính là cái bản kiểm điểm đó, tôicó thể không ghi không?”
Diệp Cô Thâm thiếu anht nữa đã bị đầu độc, nhanh chóng tỉnh táo lại, nghiêm túc nói: “Em có thể lấy công chuộc tội, trở về ngủ chưa đi, đi phòng y tế trông coi cho đến khi Bách Lý Doãn tỉnh dậy, thay anh ta làm việc. Về phần kiểm điểm, đêm nay chín điểm, 2000 chữ, một chữ cũng không thể thiếu?”
“Á…” Cô thật thể thảm mà.
Tiểu Tuế Tuế sâu sắc cảm thấy mình bị một bả đánh chết!
Mấu chốt là Diệp Cô Thâm!
Cô đứng trước phòng ngủ, cái đầu nhỏ ủy khuất cụp xuống, nhìn Diệp Cô Thâm nằm trên giường, ghê tởm hơn là hai tay dang rộng hoàn toàn không để cho cô một kẽ hở.
“Anh thực sự cam lòng để tôingủ trên sàn nhà?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Anh không nỡ nhưng em nói anh không thể lừa em, cho nên em vẫn nên ngủ trên sàn nhà đi!” Diệp Cô Thâm nhắm mắt lại không nhìn cô.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sẽ mềm lòng.
“Thủ trường, thủ trưởng! Có học sinh chơi bóng rổ bị ngã xuống, vỡ đầu gối.”
Bọn họ đi tới có quân sĩ bẩm báo.
Hai người đi đến, có quân lính tới báo cáo.
Hai người đi phòng y tế, Bách Lỹ Doãn vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.
Quân đội lớn như vậy lại chỉ có một bác sĩ là anh ta, cũng bởi bình thường có rất ít người gặp tổn thương hay bệnh tật.
“Ôi, đau quá a…a…”
Cậu bé bị thương kêu rên liên tục, y tá đang cầm máu ở đầu gối anh ta, bị thương hơi nặng, nhưng không cầm máu được cần phải khâu lại.
“Thủ trưởng, làm sao bây giờ!”
“Làm Bách Lý Doãn tỉnh lại!” Ánh mắt Diệp Cô Thâm lạnh lùng nói.
“Không cần phiền phức như vậy, chẳng phải là một vết rách sao?” Đường Tuệ Như liếc nhìn nam sinh không ngừng kêu đau, hai tay mảnh khảnh đeo bao tay màu trắng: “Bạn học, cậu kêu lợi hại như vậy, có phải không cần dùng thuốc tê hay không?”
“Cái gì chứ! Không có thuốc tê, cậu dám mổ tớ sao!” Khuôn mặt nam sinh đều nhăn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lần trước có người bị trúng một viên đạn còn không dùng thuốc tê, cậu là một nam tử hán, kêu la cái gì!” Cô liếc mắt cầm lấy ống tiêm, tiêm thuốc tê vào, đi qua: “Mấy người đi ra ngoài trước đi! Một người ở lại làm tiểu phẫu là được, 10 phút là ok rồi!”
Phòng y tế thoáng cái mọi người rời hết.
Mấy nam sinh nhìn thấy cô, thật là một cô gái xinh đẹp nha!
Tất nhiên Diệp Cô Thâm lạnh lùng nhìn mấy nam sinh đang nhìn chằm chằm Đường Tuế Như, những người đó đều bị hù dọa, toàn bộ chạy nhanh như chớp đi mất!
Người phụ nữ của thủ trưởng đại nhân, nhìn cũng không thể nhìn nha.
Cũng kéo kiệt quá rồi.
“Thanks!” Đường Tuế Như mỉm cười với anh, yên tĩnh hơn anht, thoải mái hơn nhiều.
Đường Tuệ Như sát trùng cho nam sinh, tiêm thuốc tê sau đó cầm kim khâu lại vết thương, quấn băng gạc lên. Bàn tay nhỏ làm vô cùng nhanh, giống như động tác cô đánh bàn phím vậy.
Diệp Cô Thâm nhìn cô không chớp mắt, cô gái nhỏ này tuy tính tình hơi quái đản nhưng cũng không tệ, rất tốt.
“Sau một tuần đến đây cắt chỉ.” Cô nói xong gỡ bao tay xuống: “Thủ trưởng Diệp, chúng ta đi thôi!”
“Bạn học, không có thuốc sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu còn muốn uống thuốc, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi!” Đường Tuệ Như bất đắc dĩ đến tủ thuốc bên cạnh, lấy mất viêm thuốc tiêu viên và thuốc giảm đau: “Cầm lấy đi!”
Hai người đi ra khỏi phòng y tế, Đường Tuế Như đẩy khuỷa tay vào anh một cái: “Thủ trưởng Diệp…”
“Chuyện gì?”
“Tôicó thể lấy công chuộc tội không?” Cô chớp mắt to: “Chính là cái bản kiểm điểm đó, tôicó thể không ghi không?”
Diệp Cô Thâm thiếu anht nữa đã bị đầu độc, nhanh chóng tỉnh táo lại, nghiêm túc nói: “Em có thể lấy công chuộc tội, trở về ngủ chưa đi, đi phòng y tế trông coi cho đến khi Bách Lý Doãn tỉnh dậy, thay anh ta làm việc. Về phần kiểm điểm, đêm nay chín điểm, 2000 chữ, một chữ cũng không thể thiếu?”
“Á…” Cô thật thể thảm mà.
Tiểu Tuế Tuế sâu sắc cảm thấy mình bị một bả đánh chết!
Mấu chốt là Diệp Cô Thâm!
Cô đứng trước phòng ngủ, cái đầu nhỏ ủy khuất cụp xuống, nhìn Diệp Cô Thâm nằm trên giường, ghê tởm hơn là hai tay dang rộng hoàn toàn không để cho cô một kẽ hở.
“Anh thực sự cam lòng để tôingủ trên sàn nhà?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Anh không nỡ nhưng em nói anh không thể lừa em, cho nên em vẫn nên ngủ trên sàn nhà đi!” Diệp Cô Thâm nhắm mắt lại không nhìn cô.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sẽ mềm lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro