Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
2.1: Hiến Dâng...
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
“Đừng lộn xộn, cẩn thận tôi thay đổi chủ ý.”
Đoàn Hồng Huyên ôm Ngải Tử Lam theo cầu thang xuống dưới lầu, cô gái nhỏ nỗ lực dùng má cọ xát lấy cổ hắn khiến hắn khó chịu hít thật sâu một hơi.
Hắn không phải là thánh nhân, càng không phải vô năng tính dục, hắn không thể trước một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy đang trong vòng tay mình bày ra cử chỉ quyến rũ mà không chút phản ứng.
Vốn dĩ hắn cũng định đi bằng thang máy, không ngờ cái tên nhận tiền của Ngải Tử Kỳ kia đang đứng ở bên ngoài, để tránh thêm phiền phức, hắn cũng chỉ có thể uất ức bỏ thêm chút sức lực của mình.
Chuyện bao đồng cũng đã quản rồi, không thể nào đem người ném xuống được.
Nhưng cô gái nhỏ trong lòng lại rất không an phận, mới xuống một tầng cầu thang mà thôi, cô đã nhanh chóng đem áo sơ mi của Đoàn Hồng Huyên lột ra, còn kề sát mình lên lồng ngực rắn chắc của Đoàn Hồng Huyên, khoảnh khắc tiếp xúc với làn da, phát ra tiếng rên thỏa mãn lại kích thích người khác.
Đoàn Hồng Huyên đang bán khỏa thân chạy, trong miệng lầm bầm một câu thô tục, bước chân nhanh thêm.
“Này”
Chưa đi được hai bước, Đoàn Hồng Huyên liền phát ra tiếng quát.
Thực ra không thể trách hắn hốt hoảng, có trách chỉ có thể trách cô gái trong lòng đã bắt đầu cố gắng cởi hết áo sơ mi của hắn, hơn nữa còn không ngừng dùng cái miệng hồng hào hôn lên ngực hắn.
Như vậy mà đi, tuyệt đối sẽ bị xem như trường hợp điển hình của hành vi đáng xấu hổ, sẽ bị chụp ảnh đưa lên mạng.
Hơn nữa càng mất mặt chính là Ngải Tử Lam lại khiêu khích hắn như vậy, Đoàn Hồng Huyên hoài nghi mình có còn đủ sức ôm cô rời khỏi đây không.
Mèo hoang nhỏ trong lòng không thỏa mãn lại cắn lên ngực mình một cái, Đoàn Hồng Huyên hít một hơi, thiếu điều đem người ném ra.
“Cô ngoan chút đi.” Đoàn Hồng Huyên tràn đầy bất lực, thở dài nặng nề, đặt Ngải Tử Lam xuống để cô đứng dựa vào mình, lấy điện thoại ra gọi.
Hắn sở dĩ chọn nơi này làm chỗ hẹn hò, chính là vì hắn sau đó còn có chút chuyện cần giải quyết với chủ nhà hàng này Đàm Thiếu Hoa.
Bây giờ, chuyện chưa biết có giải quyết được hay không, nhưng phòng thì thật sự cần mượn gấp một cái.
Đàm Thiếu Hoa vừa nhận điện thoại đã giành lấy hỏi trước: “Tôi nghe nói cậu đã lấy đi một cô gái xinh đẹp từ nhà hàng của tôi, cậu Đoạn khẩu vị cậu cũng nặng a, tốt đấy.”
“Bớt nói nhảm đi, kêu người đem chìa khóa phòng nghỉ của ông ra cửa.” Đoàn Hồng Huyên hoàn toàn không để ý tới sự tò mò và trêu chọc của ông ta, thẳng thắn ra lệnh.
Đàm Thiếu Hoa vẫn còn muốn trêu chọc hắn mấy câu, liền nghe thấy Đoàn Hồng Huyên đầu dây bên kia tức giận nhỏ giọng nạt: Cô ngoan chút đi, đừng cởi quần tôi, sau đó điện thoại liền bị cúp cái rụp.
“Gấp vậy sao.” Đàm Thiếu Hoa nhìn điện thoại chết lặng, vội vàng kêu người đi đưa chìa khóa, tránh để Đoàn Hồng Huyên không giữ được thanh danh.
Đoàn Hồng Huyên hoàn toàn ôm Ngải Tử Lam xông lên tầng năm, may mà nhân viên của ông chủ động tác nhanh nhẹn, đã đợi sẵn trước phòng nghỉ.
Người lúc này ôm một cô gái tới phòng nghỉ của ông chủ, chỉ có người mà ông chủ dặn cho mượn phòng, người nhân viên không dám nhìn kỹ vào đôi nam nữ mờ ám kia, nhanh chóng mở cửa, lại đem chìa khóa đặt trên tủ giày trong phòng.
Trước khi đi, nhân viên kia còn không quên nói với Đoàn Hồng Huyên: “Đàm Thiếu Hoa nói, anh muốn ở lại bao lâu thì ở, cần thứ gì thì gọi điện cho ông ấy là được.”
Vẫn còn đang tránh nụ hôn của Ngải Tử Lam, Đoàn Hồng Huyên nét mặt sầm lại, nhân viên kia run lẩy bẩy, chạy như bay.
Có điều vừa vào cửa Ngải Tử Lam đã bắt đầu ôm lấy đầu Đoàn Hồng Huyên, hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm kia.
Đoàn Hồng Huyên giơ chân lên đạp cửa, không chút thương hoa tiếc ngọc nào trực tiếp đem con mèo hoang nhỏ không lịch sự này ném lên giường ngủ.
“Eh”
Ngải Tử Lam mơ hồ kháng nghị một tiếng, trở mình liền đem chăn cuốn lên người.
Đoàn Hồng Huyên ôm Ngải Tử Lam theo cầu thang xuống dưới lầu, cô gái nhỏ nỗ lực dùng má cọ xát lấy cổ hắn khiến hắn khó chịu hít thật sâu một hơi.
Hắn không phải là thánh nhân, càng không phải vô năng tính dục, hắn không thể trước một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy đang trong vòng tay mình bày ra cử chỉ quyến rũ mà không chút phản ứng.
Vốn dĩ hắn cũng định đi bằng thang máy, không ngờ cái tên nhận tiền của Ngải Tử Kỳ kia đang đứng ở bên ngoài, để tránh thêm phiền phức, hắn cũng chỉ có thể uất ức bỏ thêm chút sức lực của mình.
Chuyện bao đồng cũng đã quản rồi, không thể nào đem người ném xuống được.
Nhưng cô gái nhỏ trong lòng lại rất không an phận, mới xuống một tầng cầu thang mà thôi, cô đã nhanh chóng đem áo sơ mi của Đoàn Hồng Huyên lột ra, còn kề sát mình lên lồng ngực rắn chắc của Đoàn Hồng Huyên, khoảnh khắc tiếp xúc với làn da, phát ra tiếng rên thỏa mãn lại kích thích người khác.
Đoàn Hồng Huyên đang bán khỏa thân chạy, trong miệng lầm bầm một câu thô tục, bước chân nhanh thêm.
“Này”
Chưa đi được hai bước, Đoàn Hồng Huyên liền phát ra tiếng quát.
Thực ra không thể trách hắn hốt hoảng, có trách chỉ có thể trách cô gái trong lòng đã bắt đầu cố gắng cởi hết áo sơ mi của hắn, hơn nữa còn không ngừng dùng cái miệng hồng hào hôn lên ngực hắn.
Như vậy mà đi, tuyệt đối sẽ bị xem như trường hợp điển hình của hành vi đáng xấu hổ, sẽ bị chụp ảnh đưa lên mạng.
Hơn nữa càng mất mặt chính là Ngải Tử Lam lại khiêu khích hắn như vậy, Đoàn Hồng Huyên hoài nghi mình có còn đủ sức ôm cô rời khỏi đây không.
Mèo hoang nhỏ trong lòng không thỏa mãn lại cắn lên ngực mình một cái, Đoàn Hồng Huyên hít một hơi, thiếu điều đem người ném ra.
“Cô ngoan chút đi.” Đoàn Hồng Huyên tràn đầy bất lực, thở dài nặng nề, đặt Ngải Tử Lam xuống để cô đứng dựa vào mình, lấy điện thoại ra gọi.
Hắn sở dĩ chọn nơi này làm chỗ hẹn hò, chính là vì hắn sau đó còn có chút chuyện cần giải quyết với chủ nhà hàng này Đàm Thiếu Hoa.
Bây giờ, chuyện chưa biết có giải quyết được hay không, nhưng phòng thì thật sự cần mượn gấp một cái.
Đàm Thiếu Hoa vừa nhận điện thoại đã giành lấy hỏi trước: “Tôi nghe nói cậu đã lấy đi một cô gái xinh đẹp từ nhà hàng của tôi, cậu Đoạn khẩu vị cậu cũng nặng a, tốt đấy.”
“Bớt nói nhảm đi, kêu người đem chìa khóa phòng nghỉ của ông ra cửa.” Đoàn Hồng Huyên hoàn toàn không để ý tới sự tò mò và trêu chọc của ông ta, thẳng thắn ra lệnh.
Đàm Thiếu Hoa vẫn còn muốn trêu chọc hắn mấy câu, liền nghe thấy Đoàn Hồng Huyên đầu dây bên kia tức giận nhỏ giọng nạt: Cô ngoan chút đi, đừng cởi quần tôi, sau đó điện thoại liền bị cúp cái rụp.
“Gấp vậy sao.” Đàm Thiếu Hoa nhìn điện thoại chết lặng, vội vàng kêu người đi đưa chìa khóa, tránh để Đoàn Hồng Huyên không giữ được thanh danh.
Đoàn Hồng Huyên hoàn toàn ôm Ngải Tử Lam xông lên tầng năm, may mà nhân viên của ông chủ động tác nhanh nhẹn, đã đợi sẵn trước phòng nghỉ.
Người lúc này ôm một cô gái tới phòng nghỉ của ông chủ, chỉ có người mà ông chủ dặn cho mượn phòng, người nhân viên không dám nhìn kỹ vào đôi nam nữ mờ ám kia, nhanh chóng mở cửa, lại đem chìa khóa đặt trên tủ giày trong phòng.
Trước khi đi, nhân viên kia còn không quên nói với Đoàn Hồng Huyên: “Đàm Thiếu Hoa nói, anh muốn ở lại bao lâu thì ở, cần thứ gì thì gọi điện cho ông ấy là được.”
Vẫn còn đang tránh nụ hôn của Ngải Tử Lam, Đoàn Hồng Huyên nét mặt sầm lại, nhân viên kia run lẩy bẩy, chạy như bay.
Có điều vừa vào cửa Ngải Tử Lam đã bắt đầu ôm lấy đầu Đoàn Hồng Huyên, hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm kia.
Đoàn Hồng Huyên giơ chân lên đạp cửa, không chút thương hoa tiếc ngọc nào trực tiếp đem con mèo hoang nhỏ không lịch sự này ném lên giường ngủ.
“Eh”
Ngải Tử Lam mơ hồ kháng nghị một tiếng, trở mình liền đem chăn cuốn lên người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro