Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
52.1
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
52.1: I love her
Lúc này, mỹ nhân tóc vàng chỉ có thể ngượng ngùng mà nhìn Đoàn Hồng Huyên hoàn toàn xem nhẹ cô, vẻ mặt không vui cắn cắn môi, giống như căn bản không thể nào lý giải nổi tại sao Đoàn Hồng Huyên lại ở bên một cô gái như vậy.
Không phải là Ngải Tử Lam không xinh đẹp, mà là Đoàn Hồng Huyên quả thực quá xuất sắc quá mê người. Thấy cử chỉ của bọn họ cũng không quá thân mật.
Huống hồ, cứ coi như là bạn gái đi thì đã sao chứ, ở một số quốc gia, ngay cả khi kết hôn rồi cũng có thể lấy 3 lấy 4.
Mỹ nhân tóc vàng quả thực không muốn bỏ lỡ một người đàn ông xuất sắc như Đoàn Hồng Huyên, cô đã bị khí chất lạnh lùng lãnh khốc của anh làm cho kích động sâu sắc rồi, lúc này liền chủ động tiến lên phía trước.
Đoàn Hồng Huyên dỗ Ngải Tử Lam xong, ngẩng đầu lên vẫn thấy mỹ nhân tóc vàng đứng trước mặt, chỉ vẻ mặt lạnh nhạt, không chút nể nang mà một miệng từ chối: “Sorry, I’m married and I love her.”
Từng chữ của lời nói này được Ngải Tử Lam nghe rõ mồn một, than mình run lên, ánh mắt hơi lóe.
Đoàn Hồng Huyên, mỹ nhân xinh đẹp gợi cảm như vậy cũng không hợp khẩu vị của anh sao?
Đoàn Hồng Huyên cũng đã nói đến nước này rồi, mỹ nhân tóc vàng có chút thất vọng, bất đắc dĩ nhún vai, liền thức thời mà rời đi.
Lúc này, mặc dù trong sảnh ăn vẫn náo nhiệt như cũ, nhưng bầu không khígiữa Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam lại có chút yên lặng.
“Ăn no chưa?” Đoàn Hồng Huyên khuôn mặt lãnh khốc trước sau như một nhàn nhạt mở miệng, mặt không biểu cảm khiến cho người ta không thể nào đoán được trong lòng anh ta đang nghĩ điều gì.
“Vâng.” Ngải Tử Lam nhỏ giọng đáp, cúi đầu không dám nhìn Đoàn Hồng Huyên.
Thấy thái độ né tránh của Ngải Tử Lam, Đoàn Hồng Huyên bỗng nhiên giận dữ, hung hăng nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp tú lệ kia của cô, không khách khí chất vấn: “Sao không dám nhìn anh?”
“Em....” Ngải Tử Lam nhất thời im lặng không được, có chút ấp úng.
“Em sao vậy?” Đoàn Hồng Huyên từng bước ép sát, muốn cô nói ra. Hắn biết Ngải Tử Lam nhất định là đã nghe thấy câu trả lời vừa nãy của hắn, hắn không giấu giếm, hắn cũng không muốn Ngải Tử Lam giấu giếm.
“Em” Ngải Tử Lam hít sâu một hơi, từ từ mở miệng, “Em đã biết rồi.”
Tốt xấu gì cũng nói rồi, có chút tiến bộ.
“Ừ, biết rồi, sau đó thì sao?” Đoàn Hồng Huyên nhướn mày, nhíu nhíu mày, đối với phản ứng của cô vẫn là không hài lòng lắm. Có điều biết rồi sao? Biết rồi sau đó thì sao? Cô ấy không định nói gì, làm gì sao?
Trong giọng nói trầm thấp mang theo chút không vui.
Đúng rồi ha, sau khi cô biết rồi, thì muốn làm gì?
Ngải Tử Lam nhất thời trong đầu như bột nhão, ngậm chặt miệng, không biết nói gì, cũng không muốn nói gì.
Cô không biết Đoàn Hồng Huyên vì sao lại đột nhiên nổi giận, lại còn nắm tay cô không buông, một mực truy vấn, theo như cô thấy, hành dộng của anh ta vô cùng khó hiểu, hoàn toàn không hợp lý.
“Em không phải là không nói chuyện sao? Dứt khoát phải giúp em mới được.”
Thấy Ngải Tử Lam im lặng, một bộ không sợ chết, lửa giận trong lòng Đoàn Hồng Huyên đã đạt đến cực thịnh rồi, ánh mắt tràn đầy sự tức giận, bàn tay nắm lấy cổ tay cô bất giác siết chặt hơn, không nói gì thêm, cúi người xuống, gắt gao khóa lấy môi cô.
Nụ hôn này.....thực bá đạo, thực ngột ngạt.
Đoàn Hồng Huyên dùng lực mà hôn, hung hăng hôn, chỉ muốn đem cơn lửa giận trong lồng ngực mà phát tiết lên người cô, căn bản không quan tâm cảm nhận của Ngải Tử Lam, đầu lưỡi quay cuồng, uốn lượn giữa môi và răng, thậm chí còn muốn cạy răng nàng ra, thâm nhập vào trong.
“Uhm” Ngải Tử Lam cả người mềm nhũn, vô lực mà giãy giụa, kêu lên từng tiếng nhỏ.
Đây là ở nước ngoài, sảnh ăn người tới người lui, không khí náo nhiệt, căn bản không ai để ý tới nụ hôn đại kinh tiểu quái của bọn họ.
Anh ta điên rồi sao? Ngải Tử Lam chỉ có thể bị động mà tiếp nhận nụ hôn cưỡng bách bá đạo này, việc duy nhất có thể làm là gắt gao cắn chặt hàm răng lại, không để cho Đoàn Hồng Huyên đột phá.
Rõ ràng người được để ý là anh ta, tại sao người tức giận lại cũng biến thành anh ta chứ? Sao lại vô cớ với cô như vậy? Lẽ nào anh ta là trách mình ho ra tiếng, hại anh ta không thể không từ chối mỹ nhân tóc vàng kia sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có khả năng này. Ngải Tử Lam càng nghĩ càng tức, ghen tuông lẫn lộn, lại không thể mở miệng, nhất thời chỉ có thể trừng mắt tức giận, dùng ánh mắt biểu lộ sự tức giận của mình.
Lúc này, mỹ nhân tóc vàng chỉ có thể ngượng ngùng mà nhìn Đoàn Hồng Huyên hoàn toàn xem nhẹ cô, vẻ mặt không vui cắn cắn môi, giống như căn bản không thể nào lý giải nổi tại sao Đoàn Hồng Huyên lại ở bên một cô gái như vậy.
Không phải là Ngải Tử Lam không xinh đẹp, mà là Đoàn Hồng Huyên quả thực quá xuất sắc quá mê người. Thấy cử chỉ của bọn họ cũng không quá thân mật.
Huống hồ, cứ coi như là bạn gái đi thì đã sao chứ, ở một số quốc gia, ngay cả khi kết hôn rồi cũng có thể lấy 3 lấy 4.
Mỹ nhân tóc vàng quả thực không muốn bỏ lỡ một người đàn ông xuất sắc như Đoàn Hồng Huyên, cô đã bị khí chất lạnh lùng lãnh khốc của anh làm cho kích động sâu sắc rồi, lúc này liền chủ động tiến lên phía trước.
Đoàn Hồng Huyên dỗ Ngải Tử Lam xong, ngẩng đầu lên vẫn thấy mỹ nhân tóc vàng đứng trước mặt, chỉ vẻ mặt lạnh nhạt, không chút nể nang mà một miệng từ chối: “Sorry, I’m married and I love her.”
Từng chữ của lời nói này được Ngải Tử Lam nghe rõ mồn một, than mình run lên, ánh mắt hơi lóe.
Đoàn Hồng Huyên, mỹ nhân xinh đẹp gợi cảm như vậy cũng không hợp khẩu vị của anh sao?
Đoàn Hồng Huyên cũng đã nói đến nước này rồi, mỹ nhân tóc vàng có chút thất vọng, bất đắc dĩ nhún vai, liền thức thời mà rời đi.
Lúc này, mặc dù trong sảnh ăn vẫn náo nhiệt như cũ, nhưng bầu không khígiữa Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam lại có chút yên lặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ăn no chưa?” Đoàn Hồng Huyên khuôn mặt lãnh khốc trước sau như một nhàn nhạt mở miệng, mặt không biểu cảm khiến cho người ta không thể nào đoán được trong lòng anh ta đang nghĩ điều gì.
“Vâng.” Ngải Tử Lam nhỏ giọng đáp, cúi đầu không dám nhìn Đoàn Hồng Huyên.
Thấy thái độ né tránh của Ngải Tử Lam, Đoàn Hồng Huyên bỗng nhiên giận dữ, hung hăng nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp tú lệ kia của cô, không khách khí chất vấn: “Sao không dám nhìn anh?”
“Em....” Ngải Tử Lam nhất thời im lặng không được, có chút ấp úng.
“Em sao vậy?” Đoàn Hồng Huyên từng bước ép sát, muốn cô nói ra. Hắn biết Ngải Tử Lam nhất định là đã nghe thấy câu trả lời vừa nãy của hắn, hắn không giấu giếm, hắn cũng không muốn Ngải Tử Lam giấu giếm.
“Em” Ngải Tử Lam hít sâu một hơi, từ từ mở miệng, “Em đã biết rồi.”
Tốt xấu gì cũng nói rồi, có chút tiến bộ.
“Ừ, biết rồi, sau đó thì sao?” Đoàn Hồng Huyên nhướn mày, nhíu nhíu mày, đối với phản ứng của cô vẫn là không hài lòng lắm. Có điều biết rồi sao? Biết rồi sau đó thì sao? Cô ấy không định nói gì, làm gì sao?
Trong giọng nói trầm thấp mang theo chút không vui.
Đúng rồi ha, sau khi cô biết rồi, thì muốn làm gì?
Ngải Tử Lam nhất thời trong đầu như bột nhão, ngậm chặt miệng, không biết nói gì, cũng không muốn nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không biết Đoàn Hồng Huyên vì sao lại đột nhiên nổi giận, lại còn nắm tay cô không buông, một mực truy vấn, theo như cô thấy, hành dộng của anh ta vô cùng khó hiểu, hoàn toàn không hợp lý.
“Em không phải là không nói chuyện sao? Dứt khoát phải giúp em mới được.”
Thấy Ngải Tử Lam im lặng, một bộ không sợ chết, lửa giận trong lòng Đoàn Hồng Huyên đã đạt đến cực thịnh rồi, ánh mắt tràn đầy sự tức giận, bàn tay nắm lấy cổ tay cô bất giác siết chặt hơn, không nói gì thêm, cúi người xuống, gắt gao khóa lấy môi cô.
Nụ hôn này.....thực bá đạo, thực ngột ngạt.
Đoàn Hồng Huyên dùng lực mà hôn, hung hăng hôn, chỉ muốn đem cơn lửa giận trong lồng ngực mà phát tiết lên người cô, căn bản không quan tâm cảm nhận của Ngải Tử Lam, đầu lưỡi quay cuồng, uốn lượn giữa môi và răng, thậm chí còn muốn cạy răng nàng ra, thâm nhập vào trong.
“Uhm” Ngải Tử Lam cả người mềm nhũn, vô lực mà giãy giụa, kêu lên từng tiếng nhỏ.
Đây là ở nước ngoài, sảnh ăn người tới người lui, không khí náo nhiệt, căn bản không ai để ý tới nụ hôn đại kinh tiểu quái của bọn họ.
Anh ta điên rồi sao? Ngải Tử Lam chỉ có thể bị động mà tiếp nhận nụ hôn cưỡng bách bá đạo này, việc duy nhất có thể làm là gắt gao cắn chặt hàm răng lại, không để cho Đoàn Hồng Huyên đột phá.
Rõ ràng người được để ý là anh ta, tại sao người tức giận lại cũng biến thành anh ta chứ? Sao lại vô cớ với cô như vậy? Lẽ nào anh ta là trách mình ho ra tiếng, hại anh ta không thể không từ chối mỹ nhân tóc vàng kia sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có khả năng này. Ngải Tử Lam càng nghĩ càng tức, ghen tuông lẫn lộn, lại không thể mở miệng, nhất thời chỉ có thể trừng mắt tức giận, dùng ánh mắt biểu lộ sự tức giận của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro