Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
53.2: Cố Gắng,...
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
Qua một hồi, rốt cuộc cũng đến lượt Ngải Tử Lam vào khám. Đoàn Hồng Huyên ẵm Ngải Tử Lam vào trong phòng khám, nhẹ nhàng đặt lên ghế.
“Không khỏe chỗ nào?” Bác sĩ nội khoa già ngước mắt lên, mặt không biểu cảm nhìn Ngải Tử Lam mệt mỏi, tiều tụy, không mặn không nhạt dùng anh ngữ hỏi. Hiển nhiên đối với nhiều bệnh nhân muôn hình muôn vẻ đến từ các nơi trên thế giới như vậy đã không còn lạ nữa rồi, liền làm ra một bộ thản định.
“Vừa ăn xong dồ, bụng liền đau.” Ngải Tử Lam sắc mặt tái nhợt, môi nhợt nhạt hơi sưng cũng dùng anh ngữ chuẩn mà trả lời lưu loát. Là sinh viên xuất sắc của đại học s, việc lưu loát anh văn đối với Ngải Tử Lam mà nói cũng không thành vấn đề.
“Chỉ có bụng cô đau?” Bác sĩ lần này không ngước mắt lên nữa, theo lệ thường từng bước mà hỏi. Dù sao thì ở Hawaii, thời tiết như này, lại có nhiều du khách nước ngoài như vậy, khí hậu không quen, dạ dày không hợp, vấn đề như này quả thực quá thường thấy.
“Chúng tôi cùng ăn, tôi không sao.” Đoàn Hồng Huyên ở bên cạnh bổ sung. Điều hắn không nói, là Ngải Tử Lam ăn nhiều hơn hắn rất nhiều.
“Lúc trước không có bị bệnh dạ dày chứ?” Bác sĩ không thèm để ý, tiếp tục hỏi, một bộ trầm tĩnh thản nhiên.
“Không có.” Ngải Tử Lam nghĩ kỹ, khẳng định nói. Lúc trước khi còn nhỏ cũng đã từng bị đau bụng, nhưng bệnh dạ dày thì không.
……..
Thấy bác sĩ nước ngoài không khác gì bác sĩ trong nước, sau khi hỏi đáp mấy câu thông thường, bác sĩ đối xử giống y với bệnh nhân đau bụng khác, theo lệ thường kê mấy thứ thuốc chống đau bụng sau đó thì kêu bọn họ đi ra, tiếp tục khám cho người khác.
Trước mắt cũng chỉ có thể tạm thời như vậy, kết quả như vậy cũng coi như là không có gì nguy hiểm nữa rồi.
Bên này, phu thê Đoàn Thị dù sao thì cũng không quen thuộc, Lưu Tín xung phong đi tới tiệm mua thuốc, còn phu thê Đoàn Thị thì trở về phòng trong khách sạn trước.
Dù sao thì cơn đau bụng cũng đã đỡ nhiều rồi, Ngải Tử Lam cũng có chút sức lực, nên không cần Đoàn Hồng Huyên phải ẵm nữa, có điều vẫn phải để anh nhẹ nhàng dìu đi.
Ngải Tử Lam thở dài.
Nghĩ kĩ lại, kể từ lúc gặp Đoàn Hồng Huyên tới giờ, cả to và nhỏ Ngải Tử lam đã bị thương mấy lần rồi. Thật không biết cô và Đoàn Hồng Huyên có chỗ nào không hợp. Cũng không biết như nào, dường như mỗi lần đều để anh ta trông thấy bộ dạng nhếch nhác bất kham của mình.
“Không khỏe chỗ nào?” Bác sĩ nội khoa già ngước mắt lên, mặt không biểu cảm nhìn Ngải Tử Lam mệt mỏi, tiều tụy, không mặn không nhạt dùng anh ngữ hỏi. Hiển nhiên đối với nhiều bệnh nhân muôn hình muôn vẻ đến từ các nơi trên thế giới như vậy đã không còn lạ nữa rồi, liền làm ra một bộ thản định.
“Vừa ăn xong dồ, bụng liền đau.” Ngải Tử Lam sắc mặt tái nhợt, môi nhợt nhạt hơi sưng cũng dùng anh ngữ chuẩn mà trả lời lưu loát. Là sinh viên xuất sắc của đại học s, việc lưu loát anh văn đối với Ngải Tử Lam mà nói cũng không thành vấn đề.
“Chỉ có bụng cô đau?” Bác sĩ lần này không ngước mắt lên nữa, theo lệ thường từng bước mà hỏi. Dù sao thì ở Hawaii, thời tiết như này, lại có nhiều du khách nước ngoài như vậy, khí hậu không quen, dạ dày không hợp, vấn đề như này quả thực quá thường thấy.
“Chúng tôi cùng ăn, tôi không sao.” Đoàn Hồng Huyên ở bên cạnh bổ sung. Điều hắn không nói, là Ngải Tử Lam ăn nhiều hơn hắn rất nhiều.
“Lúc trước không có bị bệnh dạ dày chứ?” Bác sĩ không thèm để ý, tiếp tục hỏi, một bộ trầm tĩnh thản nhiên.
“Không có.” Ngải Tử Lam nghĩ kỹ, khẳng định nói. Lúc trước khi còn nhỏ cũng đã từng bị đau bụng, nhưng bệnh dạ dày thì không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
……..
Thấy bác sĩ nước ngoài không khác gì bác sĩ trong nước, sau khi hỏi đáp mấy câu thông thường, bác sĩ đối xử giống y với bệnh nhân đau bụng khác, theo lệ thường kê mấy thứ thuốc chống đau bụng sau đó thì kêu bọn họ đi ra, tiếp tục khám cho người khác.
Trước mắt cũng chỉ có thể tạm thời như vậy, kết quả như vậy cũng coi như là không có gì nguy hiểm nữa rồi.
Bên này, phu thê Đoàn Thị dù sao thì cũng không quen thuộc, Lưu Tín xung phong đi tới tiệm mua thuốc, còn phu thê Đoàn Thị thì trở về phòng trong khách sạn trước.
Dù sao thì cơn đau bụng cũng đã đỡ nhiều rồi, Ngải Tử Lam cũng có chút sức lực, nên không cần Đoàn Hồng Huyên phải ẵm nữa, có điều vẫn phải để anh nhẹ nhàng dìu đi.
Ngải Tử Lam thở dài.
Nghĩ kĩ lại, kể từ lúc gặp Đoàn Hồng Huyên tới giờ, cả to và nhỏ Ngải Tử lam đã bị thương mấy lần rồi. Thật không biết cô và Đoàn Hồng Huyên có chỗ nào không hợp. Cũng không biết như nào, dường như mỗi lần đều để anh ta trông thấy bộ dạng nhếch nhác bất kham của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro