Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
62.2: Anh
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
Trong nháy mắt ngón tay chạm tới đỉnh núi, một cỗ điện lưu mãnh liệt tập kích Ngải Tử Lam khiến cho linh hồn cô đều khẽ rùng mình, khó mà kháng cự, thở ra như lan, mấy chữ đơn giản tựa hồ như đã thắng thiên ngôn vạn ngữ.
“Muốn……Hồng Huyên.”
Tên của anh ta lưu động giữu răng môi, giống như viên kẹo ngọt ngào, thơm thơm mà mê người. Trong lúc nhất thời, Ngải Tử Lam cũng không phân biệt được rõ, là do tác dụng phụ kích thích dụ vọng của rượu hay là khát vọng chân thực từ trong trái tim cô. Bất kể là vì gì, giờ phút này đây cũng không còn quan trọng nữa.
Đoàn Hồng Huyên vùi vào cổ Ngải Tử Lam, trước ngực, lưu luyến quên về, chẳng mấy chốc hai người đã mồ hôi đầm đìa.
“Kêu anh làm gì, bảo bối?” Đoàn Hồng Huyên ẵm Ngải Tử lam hướng về phía giường, cả phòng hoa lệ.
Nằm trên chiếc giường êm ái, y phục dần cởi bỏ, bộ ngực sữa hơi lộ ra, như ẩn như hiện, khuôn mặt hồng triều nổi lên động lòng người, Ngải Tử Lam chỉ cảm thấy đắm chìm trong niềm vui sướng, ôm chặt lấy người trước mặt, bàn tay mảnh dẻ cào lên tấm lưng anh ta, thuận theo lời anh ta khẽ kêu lên: “Bảo…..bảo bối.”
“Ừ, nói lại lần nữa xem, anh thích nghe.” Giống như nghe được lời tình tứ cảm động nhất trong thế gian, khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng của Đoàn Hồng Huyên cũng nhuộm lên mấy phần mê say, ánh mắt thâm tình, thật sâu nhìn hướng về Ngải Tử Lam, đồng thời tay cũng không quên trêu chọc.
Nếu là ngày bình thường, người dè dặt như Ngải Tử Lam sao có thể nói ra những lời như này, Đoàn Hồng Huyên sao có thể không động lòng được chứ.
So với lần trước bị hạ độc, Ngải Tử Lam lần này chỉ là uống chút rượu trái cây có tính kích thích dục vọng nhẹ nhàng, theo lý mà nói tác dụng đâu có mãnh liệt đến như vậy, có điều lần này dường như Ngải Tử Lam càng muốn thân cận một chút. Tác dụng của kích thích dục vọng là có, nhưng cũng khó mà nói trong đó bao hàm mấy phần thật tình thật ý.
“Bảo bối……bảo bối.” Ngải Tử Lam không ngừng phụ họa, bị trêu chọc đến thực sự không chịu nổi, chỉ muốn gắt gao gắn bó với Đoàn Hồng Huyên đang trước mắt kia.
Ngón tay phiên động, y phục trút xuống, hai tấm thân sáng bóng thành thực gặp nhau, kết hợp hài hòa, quấn quýt lấy nhau, như cá gặp nước, dục tiên dục tử…..
Một đêm như vậy thật dài, thật ôn nhu.
Thật lâu sau, Ngải Tử Lam mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, tóc tơ rối bời, gương mặt ửng hồng, Đoàn Hồng Huyên ôm chặt lấy cô, hôn lên trán cô, mũi cô, trên má vẫn còn vết môi đỏ, mới bình yên chìm vào giấc ngủ.
“Muốn……Hồng Huyên.”
Tên của anh ta lưu động giữu răng môi, giống như viên kẹo ngọt ngào, thơm thơm mà mê người. Trong lúc nhất thời, Ngải Tử Lam cũng không phân biệt được rõ, là do tác dụng phụ kích thích dụ vọng của rượu hay là khát vọng chân thực từ trong trái tim cô. Bất kể là vì gì, giờ phút này đây cũng không còn quan trọng nữa.
Đoàn Hồng Huyên vùi vào cổ Ngải Tử Lam, trước ngực, lưu luyến quên về, chẳng mấy chốc hai người đã mồ hôi đầm đìa.
“Kêu anh làm gì, bảo bối?” Đoàn Hồng Huyên ẵm Ngải Tử lam hướng về phía giường, cả phòng hoa lệ.
Nằm trên chiếc giường êm ái, y phục dần cởi bỏ, bộ ngực sữa hơi lộ ra, như ẩn như hiện, khuôn mặt hồng triều nổi lên động lòng người, Ngải Tử Lam chỉ cảm thấy đắm chìm trong niềm vui sướng, ôm chặt lấy người trước mặt, bàn tay mảnh dẻ cào lên tấm lưng anh ta, thuận theo lời anh ta khẽ kêu lên: “Bảo…..bảo bối.”
“Ừ, nói lại lần nữa xem, anh thích nghe.” Giống như nghe được lời tình tứ cảm động nhất trong thế gian, khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng của Đoàn Hồng Huyên cũng nhuộm lên mấy phần mê say, ánh mắt thâm tình, thật sâu nhìn hướng về Ngải Tử Lam, đồng thời tay cũng không quên trêu chọc.
Nếu là ngày bình thường, người dè dặt như Ngải Tử Lam sao có thể nói ra những lời như này, Đoàn Hồng Huyên sao có thể không động lòng được chứ.
So với lần trước bị hạ độc, Ngải Tử Lam lần này chỉ là uống chút rượu trái cây có tính kích thích dục vọng nhẹ nhàng, theo lý mà nói tác dụng đâu có mãnh liệt đến như vậy, có điều lần này dường như Ngải Tử Lam càng muốn thân cận một chút. Tác dụng của kích thích dục vọng là có, nhưng cũng khó mà nói trong đó bao hàm mấy phần thật tình thật ý.
“Bảo bối……bảo bối.” Ngải Tử Lam không ngừng phụ họa, bị trêu chọc đến thực sự không chịu nổi, chỉ muốn gắt gao gắn bó với Đoàn Hồng Huyên đang trước mắt kia.
Ngón tay phiên động, y phục trút xuống, hai tấm thân sáng bóng thành thực gặp nhau, kết hợp hài hòa, quấn quýt lấy nhau, như cá gặp nước, dục tiên dục tử…..
Một đêm như vậy thật dài, thật ôn nhu.
Thật lâu sau, Ngải Tử Lam mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, tóc tơ rối bời, gương mặt ửng hồng, Đoàn Hồng Huyên ôm chặt lấy cô, hôn lên trán cô, mũi cô, trên má vẫn còn vết môi đỏ, mới bình yên chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro