Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
63.2: Bảo Bối
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
Ngải Tử Lam như vậy, hắn lại vừa tán thưởng vừa kính nể, càng muốn giữ cô ở lại bên mình để thương tiếc. Cho nên hắn lấy cô.
Có điều, có những lúc, Đoàn Hồng Huyên đối với sự khoáng đạt như gió của Ngải Tử Lam cũng vừa yêu lại vừa hận. Lúc này càng là như vậy.
Động tác trơn tuột này, một chút cũng không để hắn vào trong mắt.
Mà lúc này Ngải Tử Lam đang định xuống giường mới ngượng ngùng phát hiện, trên người mình không một mảnh vải che thân, liền vội lấy chăn quấn chặt quanh người, mặt hơi quẫn, nhất thời chân tay luống cuống, khẽ nói với Đoàn Hồng Huyên: “Quay mặt đi.”
Vẫn luôn chăm chú nhìn Ngải Tử Lam, Đoàn Hồng Huyên đương nhiên nhận ra được sự quẫn bách của cô. Đều là người chung giường chung gối rồi, tối qua đều đã thấy được từng góc cạnh trên cơ thể đối phương rồi, còn cái gì là không thể nhìn nữa đâu? Điều mà Đoàn Hồng Huyên thích chính là bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ này của cô.
“Hà tất phải phiền phức như vậy, anh ẵm em đi, cùng tắm, chẳng phải là càng tốt hơn sao?”Đoàn Hồng Huyên mặt dày đứng lên, nét mặt vô sỉ vô lại cười nói, ánh mắt lóe sáng như sao, nhu tình đậm sâu, bộ dạng hồ đồ khác hẳn ngày thường.
Nếu là ngày thường, Đoàn Hồng Huyên một mặt lãnh khốc tích tự như kim, căn bản sẽ không nói những lời tình cảm như vậy. Ngải Tử Lam cũng có chút hoài nghi không biết có phải Đoàn Hồng Huyên đã biến thành một người khác rồi không.
Nghe những lời vô sỉ của Đoàn Hồng Huyên nhiều, Ngải Tử Lam cũng đã quen dần. Đối với lời nói của anh ta, mặc dù không thể hoàn toàn làm như không nghe thấy, nhưng cũng có thể thấy mà không trách, trấn tĩnh lại, chỉ quay mặt đi, nghiến răng nghiến lợi, lầm bầm một câu: “Ai biết anh có động chân động tay không chứ.”
Cái này sao, động chân động tay, nhất định rồi. Dù sao thì Đoàn Hồng Huyên cũng là một nam thanh niên khí huyết cương thường, hai mươi mấy tuổi chưa từng nếm qua mùi vị tình dục, sáng nay vì cô mà phá giới luật, giống như đọt nhiên thả ra một trận hồng thủy dã thú, nhất thời không có thu lại được.
“Yên tâm. Một hồi còn phải trở lại đảo. Anh biết chừng mực mà.” Đoàn Hồng Huyên không nhịn nổi khẽ cười, thề son sắt.
Trong lúc Ngải Tử Lam vẫn còn nửa tin nửa ngờ, Đoàn Hồng Huyên đã mạnh mẽ mà ẵm cô lên, hướng về phía phòng tắm mà đi.
Tối hôm qua còn có thể dựa vào việc không thắng nổi tác dụng phụ của rượu mà làm yểm hộ, nhưng bây giờ thì đã tỉnh hẳn rồi. Mặt Ngải Tử Lam càng thêm đỏ, xấu hổ mà đem đầu mình vùi sâu trong lồng ngực Đoàn Hồng Huyên, có chút ý tứ bịt tai trộm chuông.
Rất nhanh, không lâu sau, trong phòng tắm loáng thoáng vọng ra những âm thanh ám muội khiến cho người ta đỏ mặt tim đập.
“Uhm…Đoàn Hồng Huyên….”
Đáng chết, anh ta vừa mới nói biết chừng mực cơ mà.
Có điều, có những lúc, Đoàn Hồng Huyên đối với sự khoáng đạt như gió của Ngải Tử Lam cũng vừa yêu lại vừa hận. Lúc này càng là như vậy.
Động tác trơn tuột này, một chút cũng không để hắn vào trong mắt.
Mà lúc này Ngải Tử Lam đang định xuống giường mới ngượng ngùng phát hiện, trên người mình không một mảnh vải che thân, liền vội lấy chăn quấn chặt quanh người, mặt hơi quẫn, nhất thời chân tay luống cuống, khẽ nói với Đoàn Hồng Huyên: “Quay mặt đi.”
Vẫn luôn chăm chú nhìn Ngải Tử Lam, Đoàn Hồng Huyên đương nhiên nhận ra được sự quẫn bách của cô. Đều là người chung giường chung gối rồi, tối qua đều đã thấy được từng góc cạnh trên cơ thể đối phương rồi, còn cái gì là không thể nhìn nữa đâu? Điều mà Đoàn Hồng Huyên thích chính là bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ này của cô.
“Hà tất phải phiền phức như vậy, anh ẵm em đi, cùng tắm, chẳng phải là càng tốt hơn sao?”Đoàn Hồng Huyên mặt dày đứng lên, nét mặt vô sỉ vô lại cười nói, ánh mắt lóe sáng như sao, nhu tình đậm sâu, bộ dạng hồ đồ khác hẳn ngày thường.
Nếu là ngày thường, Đoàn Hồng Huyên một mặt lãnh khốc tích tự như kim, căn bản sẽ không nói những lời tình cảm như vậy. Ngải Tử Lam cũng có chút hoài nghi không biết có phải Đoàn Hồng Huyên đã biến thành một người khác rồi không.
Nghe những lời vô sỉ của Đoàn Hồng Huyên nhiều, Ngải Tử Lam cũng đã quen dần. Đối với lời nói của anh ta, mặc dù không thể hoàn toàn làm như không nghe thấy, nhưng cũng có thể thấy mà không trách, trấn tĩnh lại, chỉ quay mặt đi, nghiến răng nghiến lợi, lầm bầm một câu: “Ai biết anh có động chân động tay không chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái này sao, động chân động tay, nhất định rồi. Dù sao thì Đoàn Hồng Huyên cũng là một nam thanh niên khí huyết cương thường, hai mươi mấy tuổi chưa từng nếm qua mùi vị tình dục, sáng nay vì cô mà phá giới luật, giống như đọt nhiên thả ra một trận hồng thủy dã thú, nhất thời không có thu lại được.
“Yên tâm. Một hồi còn phải trở lại đảo. Anh biết chừng mực mà.” Đoàn Hồng Huyên không nhịn nổi khẽ cười, thề son sắt.
Trong lúc Ngải Tử Lam vẫn còn nửa tin nửa ngờ, Đoàn Hồng Huyên đã mạnh mẽ mà ẵm cô lên, hướng về phía phòng tắm mà đi.
Tối hôm qua còn có thể dựa vào việc không thắng nổi tác dụng phụ của rượu mà làm yểm hộ, nhưng bây giờ thì đã tỉnh hẳn rồi. Mặt Ngải Tử Lam càng thêm đỏ, xấu hổ mà đem đầu mình vùi sâu trong lồng ngực Đoàn Hồng Huyên, có chút ý tứ bịt tai trộm chuông.
Rất nhanh, không lâu sau, trong phòng tắm loáng thoáng vọng ra những âm thanh ám muội khiến cho người ta đỏ mặt tim đập.
“Uhm…Đoàn Hồng Huyên….”
Đáng chết, anh ta vừa mới nói biết chừng mực cơ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro