Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
66.1: Coi Như C...
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
“Ngải tiểu thư, chúng tôi vẫn luôn thương hoa tiếc ngọc, cô ngoan ngoãn chút đi, chúng tôi cũng sẽ không làm gì.” Tên mặt bị thịt cười hề hề đê tiện, còn vô sỉ ý đồ muốn tẩy não Ngải Tử Lam, bàn tay lại vô cùng không thành thực mà bám lên eo thon của cô.
Tên hút thuốc cũng một bộ không chịu kém cạnh, mặt đưa lên, định hôn lên má của Ngải Tử Lam.
Hơi thuốc phả tới, Ngải Tử Lam sao có thể chịu khuất nhục như vậy, cho dù bị giữ chặt, nhìn như bất lực, máu nóng lên, trong cái khó ló cái khôn, đôi mắt nhanh chóng lướt qua một cái nhìn sắc lạnh, nhân lúc hai tên không chút phòng bị, miệng bị bịt lúc đầu được nới lỏng, dùng hết sức lực toàn thân, hung tợn mà cắn một nhát vào bàn tay dơ bẩn kia.
“A.” Tên hút thuốc bị cắn vào tay đột nhiên thất thanh kêu lớn, nhanh như chớp rụt tay lại, một bộ đau khổ, mặt cũng co rúm lại, cau mày, mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm Ngải Tử Lam.
Hiển nhiên, Ngải Tử Lam đột nhiên làm như vậy khiến hắn vô cùng khó chịu.
Đột nhiên mất đi một nửa trói buộc, Ngải Tử Lam có cơ hội thở dốc một hơi, sao có thể để mất cơ hội khó khăn lắm mới có được này, tinh thần tập trung cao độ, chân thon dài thẳng tắp, đá thẳng vào hạ bộ tên mặt bị thịt, đúng vào vị trí hiểm nhất.
“A.” Lại một tiếng thất thanh như bị chọc tiết, không hề dễ chịu hơn tên hút thuốc là bao, chỉ có hơn chứ không kém.
“Hừ.” Ngải Tử Lam tạm thời thoát khỏi sự trói buộc không nhịn nổi nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất, trong miệng toàn là mùi xú uế ghê tởm. Giống như cắn phải miếng thị ôi thiu. Từ đầu đến cuối mạng nhỏ quan trọng.
“Mau bắt cô ta lại! Xem ta không giết chết cô ta, con tiện nhân này!” Hai tên con trai to lớn cư nhiên không chút để ý lại bị một đứa con gái làm thành ra như vậy, tên hút thuốc nhất thười bốc hỏa, tức giận mà không thể gào to, trên trán gân xanh nổi lên, bộ dạng như muốn lao tới phía Ngải Tử Lam kia.
“Này…..lão k, không tốt lắm đâu. Mục đích đạt được rồi, chúng ta đi thôi.” Tên mặt bị thịt lại như có chút do dự, lúng ta lúng túng, một bộ khó xử, xem ra không muốn tiếp tục dây dưa nữa, giống như là không muốn làm tổn thương Ngải Tử Lam quá đáng.
“Phế vật! Tên nhát gan nhà ngươi.” Tên hút thuốc không ngờ tên kia cư nhiên lại dám không nghe lời, quay đầu đi, vô cùng khinh thường mà quát mắng.
Vẫn luôn giữ thái độ cảnh giác cao độ, Ngải Tử Lam không hề bỏ sót lời nào của chúng.
Mục đích đạt được là gì? Mục đích là sự dây dưa vừa nãy sao? Có thể đạt được mục đích gì chứ? Ngải Tử Lam nghĩ mãi mà không ra.
Mặc dù trước mắt hai tên này sinh ra hai ý kiến khác nhau, lại vừa nhận đả kích từ Ngải Tử Lam, nhất thời có chút uể oải, là cơ hội chạy trốn tuyệt hảo, bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa, nhưng Ngải Tử Lam trong lòng đột nhiên trấn tĩnh lại, nhịn không nổi muốn theo dõi xem kẻ đứng đằng sau hai tên bất hảo này là ai, liền ổn định lại tâm trí, bình tĩnh mà hét lớn.
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Hôm nay đối xử với ta như vậy, Ngải gia và Đoàn gia đều sẽ không buông tha cho các người.” Trong lời nói là sự uy hiếp nồng đậm.
Ngải Tử Lam trong lòng rất rõ, lời của cô chẳng qua cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi. Chuyện ngày hôm nay, Đoàn gia xử lý như thế nào cô cũng không biết, nhưng Ngải gia căn bản sẽ không vì cô mà đòi lại chính nghĩa, cũng sẽ không che chở cho cô.
Điều này thật mỉa mai. Ngải Tử Lam trong lòng chua xót, trên mặt lại không lộ ra thanh sắc, như cũ bày ra một bộ cảnh cáo sắc bén.
“A ha ha ha, nực cười. Cô dọa bọn ta đấy à?” Tên hút thuốc nghe thấy Ngải Tử Lam nói vậy, không nhịn nổi cười lạnh, trên mặt không chút nào sợ sệt, giống như là đang nghe một câu chuyện cười vậy.
Ngải Tử Lam hơi ngây ra. Nếu nói Ngải Tử Lam không có lực uy hiếp, cô còn tin, nhưng Đoàn gia là quý tộc sang trọng hàng đầu, bọn chúng cũng không sợ, giống như mặc định là Đoàn Hồng Huyên sẽ không che chở bảo vệ cho cô vậy.
“Đúng vậy a, ai mà không biết Ngải gia vốn không xem trọng cô, ngay cả Đoàn gia…..” Tên mặt bị thịt cũng phụ họa theo, có chút không lựa lời.
Ngải Tử Lam mắt sáng lên, trong lòng mừng thầm, đây chính là điều cô muốn nghe, đáng tiếc…..
“Câm miệng!” Thấy hắn còn định nói tiếp, tên hút thuốc có chút gấp gáp, liền vội ném cái nhìn cảnh cáo, nhanh chóng quát kêu ngậm miệng lại.
Cái gì? Thông tin cũng không có được, Ngải Tử Lam sắc mặt ảm đạm, có chút thất vọng. Nhìn nụ cười quỷ dị của hai tên kia dần tăng lên, nhíu mày, tiếng chuông cảnh tỉnh trong lòng vang lên, đang định bỏ chạy, liền nghe thấy một âm thanh thanh thúy vang lên.
“Các ngươi làm gì vậy? Ta đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát lập tức sẽ tới.” Tựa như thiên thần giáng xuống, một người con gái xinh đẹp mảnh mai từ bìa rừng đi tới.
Cô ta mặc một chiếc váy voan dài màu xanh nhạt, mái tóc dài tú mỹ mà ưu nhã xõa sau lưng, trên khuôn mặt trắng nõn ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt dịu dàng nhu hòa, trang điểm thanh nhã, không chậm không nhanh bình thản đi tới, trong tay còn giữ chặt một chiếc điện thoại giơ lên không trung, tỏ rõ lời cô ta nói là thật.
Nhìn dáng vẻ, cô ta hẳn đã ở bên quan sát một hồi. Ba người bọn họ lại không hề hay biết.
Bất kể người tới là ai, xem ra tới là để giúp cô. Ngải Tử Lam hơi yên tâm.
“Ngải Tử Lam. Xem như cô gặp may.”
Tên hút thuốc cũng một bộ không chịu kém cạnh, mặt đưa lên, định hôn lên má của Ngải Tử Lam.
Hơi thuốc phả tới, Ngải Tử Lam sao có thể chịu khuất nhục như vậy, cho dù bị giữ chặt, nhìn như bất lực, máu nóng lên, trong cái khó ló cái khôn, đôi mắt nhanh chóng lướt qua một cái nhìn sắc lạnh, nhân lúc hai tên không chút phòng bị, miệng bị bịt lúc đầu được nới lỏng, dùng hết sức lực toàn thân, hung tợn mà cắn một nhát vào bàn tay dơ bẩn kia.
“A.” Tên hút thuốc bị cắn vào tay đột nhiên thất thanh kêu lớn, nhanh như chớp rụt tay lại, một bộ đau khổ, mặt cũng co rúm lại, cau mày, mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm Ngải Tử Lam.
Hiển nhiên, Ngải Tử Lam đột nhiên làm như vậy khiến hắn vô cùng khó chịu.
Đột nhiên mất đi một nửa trói buộc, Ngải Tử Lam có cơ hội thở dốc một hơi, sao có thể để mất cơ hội khó khăn lắm mới có được này, tinh thần tập trung cao độ, chân thon dài thẳng tắp, đá thẳng vào hạ bộ tên mặt bị thịt, đúng vào vị trí hiểm nhất.
“A.” Lại một tiếng thất thanh như bị chọc tiết, không hề dễ chịu hơn tên hút thuốc là bao, chỉ có hơn chứ không kém.
“Hừ.” Ngải Tử Lam tạm thời thoát khỏi sự trói buộc không nhịn nổi nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất, trong miệng toàn là mùi xú uế ghê tởm. Giống như cắn phải miếng thị ôi thiu. Từ đầu đến cuối mạng nhỏ quan trọng.
“Mau bắt cô ta lại! Xem ta không giết chết cô ta, con tiện nhân này!” Hai tên con trai to lớn cư nhiên không chút để ý lại bị một đứa con gái làm thành ra như vậy, tên hút thuốc nhất thười bốc hỏa, tức giận mà không thể gào to, trên trán gân xanh nổi lên, bộ dạng như muốn lao tới phía Ngải Tử Lam kia.
“Này…..lão k, không tốt lắm đâu. Mục đích đạt được rồi, chúng ta đi thôi.” Tên mặt bị thịt lại như có chút do dự, lúng ta lúng túng, một bộ khó xử, xem ra không muốn tiếp tục dây dưa nữa, giống như là không muốn làm tổn thương Ngải Tử Lam quá đáng.
“Phế vật! Tên nhát gan nhà ngươi.” Tên hút thuốc không ngờ tên kia cư nhiên lại dám không nghe lời, quay đầu đi, vô cùng khinh thường mà quát mắng.
Vẫn luôn giữ thái độ cảnh giác cao độ, Ngải Tử Lam không hề bỏ sót lời nào của chúng.
Mục đích đạt được là gì? Mục đích là sự dây dưa vừa nãy sao? Có thể đạt được mục đích gì chứ? Ngải Tử Lam nghĩ mãi mà không ra.
Mặc dù trước mắt hai tên này sinh ra hai ý kiến khác nhau, lại vừa nhận đả kích từ Ngải Tử Lam, nhất thời có chút uể oải, là cơ hội chạy trốn tuyệt hảo, bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa, nhưng Ngải Tử Lam trong lòng đột nhiên trấn tĩnh lại, nhịn không nổi muốn theo dõi xem kẻ đứng đằng sau hai tên bất hảo này là ai, liền ổn định lại tâm trí, bình tĩnh mà hét lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Hôm nay đối xử với ta như vậy, Ngải gia và Đoàn gia đều sẽ không buông tha cho các người.” Trong lời nói là sự uy hiếp nồng đậm.
Ngải Tử Lam trong lòng rất rõ, lời của cô chẳng qua cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi. Chuyện ngày hôm nay, Đoàn gia xử lý như thế nào cô cũng không biết, nhưng Ngải gia căn bản sẽ không vì cô mà đòi lại chính nghĩa, cũng sẽ không che chở cho cô.
Điều này thật mỉa mai. Ngải Tử Lam trong lòng chua xót, trên mặt lại không lộ ra thanh sắc, như cũ bày ra một bộ cảnh cáo sắc bén.
“A ha ha ha, nực cười. Cô dọa bọn ta đấy à?” Tên hút thuốc nghe thấy Ngải Tử Lam nói vậy, không nhịn nổi cười lạnh, trên mặt không chút nào sợ sệt, giống như là đang nghe một câu chuyện cười vậy.
Ngải Tử Lam hơi ngây ra. Nếu nói Ngải Tử Lam không có lực uy hiếp, cô còn tin, nhưng Đoàn gia là quý tộc sang trọng hàng đầu, bọn chúng cũng không sợ, giống như mặc định là Đoàn Hồng Huyên sẽ không che chở bảo vệ cho cô vậy.
“Đúng vậy a, ai mà không biết Ngải gia vốn không xem trọng cô, ngay cả Đoàn gia…..” Tên mặt bị thịt cũng phụ họa theo, có chút không lựa lời.
Ngải Tử Lam mắt sáng lên, trong lòng mừng thầm, đây chính là điều cô muốn nghe, đáng tiếc…..
“Câm miệng!” Thấy hắn còn định nói tiếp, tên hút thuốc có chút gấp gáp, liền vội ném cái nhìn cảnh cáo, nhanh chóng quát kêu ngậm miệng lại.
Cái gì? Thông tin cũng không có được, Ngải Tử Lam sắc mặt ảm đạm, có chút thất vọng. Nhìn nụ cười quỷ dị của hai tên kia dần tăng lên, nhíu mày, tiếng chuông cảnh tỉnh trong lòng vang lên, đang định bỏ chạy, liền nghe thấy một âm thanh thanh thúy vang lên.
“Các ngươi làm gì vậy? Ta đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát lập tức sẽ tới.” Tựa như thiên thần giáng xuống, một người con gái xinh đẹp mảnh mai từ bìa rừng đi tới.
Cô ta mặc một chiếc váy voan dài màu xanh nhạt, mái tóc dài tú mỹ mà ưu nhã xõa sau lưng, trên khuôn mặt trắng nõn ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt dịu dàng nhu hòa, trang điểm thanh nhã, không chậm không nhanh bình thản đi tới, trong tay còn giữ chặt một chiếc điện thoại giơ lên không trung, tỏ rõ lời cô ta nói là thật.
Nhìn dáng vẻ, cô ta hẳn đã ở bên quan sát một hồi. Ba người bọn họ lại không hề hay biết.
Bất kể người tới là ai, xem ra tới là để giúp cô. Ngải Tử Lam hơi yên tâm.
“Ngải Tử Lam. Xem như cô gặp may.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro