Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
69.2: Tử Lam, Ă...
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
Năm đó bà có thể đấu lại được với mẹ của Ngải Tử Lam mà bước chân vào Ngải gia, lên làm đương gia nữ chủ nhân, hôm nay bà đương nhiên cũng có thể dễ dàng đối phó với một tiểu nha đầu mới hai mươi mấy tuổi, cũng chỉ có Đoàn Hồng Huyên sau lưng nó là khó giải quyết thôi. Nhưng cũng không làm khó được bà.
Đàn ông mà. Có mới nới cũ là thói quen. Một người đàn ông xuất sắc như Đoàn Hồng Huyên, đã ăn quen sơn trân hải vị, nhưng khó mà nếm được Ngải Tử Lam cơm canh đạm bạc như vậy. Bà trong lòng ngược lại lại suy nghĩ, nếu có thể gả con gái của mình Ngải Tử Kỳ đi thì còn gì tốt bằng.
“Hừ! Mẹ nói loan truyền tin đồn, đã nhiều ngày như vậy mà có thấy hiệu quả đâu a.” Ngải Tử Kỳ chu môi phấn hồng, bất mãn nói, sự oán giận trên mặt như sắp bùng nổ đến nơi. Không biết vì sao, từ sau lần sắp đặt tương thân đó, bọn họ luôn bị thất bại, để cho Ngải Tử Lam tiêu dao đã lâu.
Hà Phương quay đầu trừng mắt liếc Ngải Tử Kỳ, bất lực mà thở dài lắc đầu, không nói gì.
Nó đứa con gái này, xinh đẹp thì có xinh đẹp, mà tính tình thì quá nóng nảy bộp chộp, bà là người từng trải đã sống hơn 40 năm nay, tự nhiên trầm lại. Loan truyền tin đồn, điều khiển dư luận loại chuyện tế nhị này, thay đổi một cách vô tri vô giác, trường kỳ tẩy não, đâu thể một sớm một chiều mà thành được. Những thứ này đều là công việc chuẩn bị cho tương lai.
Lại là như vậy! Bọn họ không thể giống như trước tùy tiện mà bắt nạt chèn ép Ngải Tử Lam sao? Còn không bằng dựa vào chính mình! Ngải Tử Kỳ bĩu môi, thật không hiểu nổi cách làm của mẹ mình, trong lòng thầm dấy lên bàn tính của riêng mình. Vừa nghĩ tới hậu quả sau khi bức hình trong tay mình được tung ra, cô ta liền hưng phấn không thôi.
Hoàn toàn không biết tiểu tâm của Ngải Tử Kỳ, Hà Phương lại trù tính một kế hoạch khác.
“Con cũng biết ba con đã lấy từ trong tay Đoàn Hồng Huyên 500 vạn rồi đó.”
“Biết a. Còn nói cái gì mà muốn để Ngải Tử Lam con tiện nhân đó tham gia.” Nhắc tới chuyện này, Ngải Tử Kỳ bừng bừng bất bình, xí nghiệp của Ngải Thị, dựa vào cái gì mà để cho Ngải Tử Lam tham gia vào? Ngay cả mình đây còn không cách nào tham gia, cô ta có tư cách gì chứ?
Đàn ông mà. Có mới nới cũ là thói quen. Một người đàn ông xuất sắc như Đoàn Hồng Huyên, đã ăn quen sơn trân hải vị, nhưng khó mà nếm được Ngải Tử Lam cơm canh đạm bạc như vậy. Bà trong lòng ngược lại lại suy nghĩ, nếu có thể gả con gái của mình Ngải Tử Kỳ đi thì còn gì tốt bằng.
“Hừ! Mẹ nói loan truyền tin đồn, đã nhiều ngày như vậy mà có thấy hiệu quả đâu a.” Ngải Tử Kỳ chu môi phấn hồng, bất mãn nói, sự oán giận trên mặt như sắp bùng nổ đến nơi. Không biết vì sao, từ sau lần sắp đặt tương thân đó, bọn họ luôn bị thất bại, để cho Ngải Tử Lam tiêu dao đã lâu.
Hà Phương quay đầu trừng mắt liếc Ngải Tử Kỳ, bất lực mà thở dài lắc đầu, không nói gì.
Nó đứa con gái này, xinh đẹp thì có xinh đẹp, mà tính tình thì quá nóng nảy bộp chộp, bà là người từng trải đã sống hơn 40 năm nay, tự nhiên trầm lại. Loan truyền tin đồn, điều khiển dư luận loại chuyện tế nhị này, thay đổi một cách vô tri vô giác, trường kỳ tẩy não, đâu thể một sớm một chiều mà thành được. Những thứ này đều là công việc chuẩn bị cho tương lai.
Lại là như vậy! Bọn họ không thể giống như trước tùy tiện mà bắt nạt chèn ép Ngải Tử Lam sao? Còn không bằng dựa vào chính mình! Ngải Tử Kỳ bĩu môi, thật không hiểu nổi cách làm của mẹ mình, trong lòng thầm dấy lên bàn tính của riêng mình. Vừa nghĩ tới hậu quả sau khi bức hình trong tay mình được tung ra, cô ta liền hưng phấn không thôi.
Hoàn toàn không biết tiểu tâm của Ngải Tử Kỳ, Hà Phương lại trù tính một kế hoạch khác.
“Con cũng biết ba con đã lấy từ trong tay Đoàn Hồng Huyên 500 vạn rồi đó.”
“Biết a. Còn nói cái gì mà muốn để Ngải Tử Lam con tiện nhân đó tham gia.” Nhắc tới chuyện này, Ngải Tử Kỳ bừng bừng bất bình, xí nghiệp của Ngải Thị, dựa vào cái gì mà để cho Ngải Tử Lam tham gia vào? Ngay cả mình đây còn không cách nào tham gia, cô ta có tư cách gì chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro