Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
70.2: Mục Đích
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
“Về phòng sao?” Đoàn Hồng Huyên nhàn nhạt hỏi, một bộ điềm tĩnh, bóng dáng cao lớn bao trùm lên Ngải Tử Lam, trên người tỏa ra hương nước hoa Cologne. Điểm chết người chính là, Ngải Tử Lam cư nhiên lại cảm thấy mùi này thơm chết người.
“Đúng vậy, sao thế?” Ngải Tử Lam vừa nãy có nói qua với Đoàn lão phu nhân rồi, cho nên rất lấy làm lạ khi Đoàn Hồng Huyên lại hỏi lại.
“Em nói xem?” Đoàn Hồng Huyên nhướn mày, môi mỏng mím chặt, ánh mắt hơi lóe, ẩn ý nói.
“Cái gì?” Ngải Tử Lam vẫn luôn đơn giản căn bản không nghĩ ra, như cũ mờ mịt hỏi. Đáng tiếc là, cô thật sự không hiểu ý Đoàn Hồng Huyên là gì, chứ không phải cố ý giả bộ ngây thơ.
Cô gái nhỏ này. Luôn khiến hắn không biết phải nói sao. Đoàn Hồng Huyên có chút dở khóc dở cười, giơ một ngón tay xương xương ra, nhẹ nhàng gõ gõ lên chiếc mũi cao thẳng của Ngải Tử Lam, trước sau như một mà gần sát tai cô, giọng trầm thấp khàn khàn gợi cảm chậm rãi nói: “Chung phòng nha. Cô gái.”
Nghe vậy, mặt Ngải Tử Lam ửng đỏ như lửa đốt, như ráng đỏ nơi chân trời, làm mê mắt hắn, làm say trái tim hắn.
“Đây cũng là yêu cầu của lão phu nhân.” Đoàn Hồng Huyên thản nhiên nhún vai, cư nhiên dọn ra Đoàn lão phu nhân tòa núi lớn này, lúc đặc biệt đem ra hành động mà, “Em không muốn làm lạnh trái tim bà ấy chứ?”
“Dạ.” Ngải Tử Lam khẽ đáp một tiếng, ánh mắt thành thực nhìn chằm chằm mặt đất, không dám nhìn chỗ khác. Đoàn Hồng Huyên nói rất có lý, cô cũng vẫn biết Đoàn lão phu nhân muốn ẵm cháu như thế nào, bữa tối vừa rỗi đã nhắc tới 1, 2 lần.
Đoàn Hồng Huyên thấy thái độ của Ngải Tử Lam có chút buông lỏng, liền vội vàng chớp lấy thời cơ, càng thêm cố gắng động viên cô, rồi lại từ từ mà liệt kê.
“Thứ nhất, chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, đã có giấy đăng ký kết hôn.”
“Thứ hai, chồng em là anh, xu hướng giới tính rất bình thường, khả năng về mặt đó hoàn toàn bình thường, em hoàn toàn không cần lo lắng, điều em cần lo lắng là……”
“Đúng vậy, sao thế?” Ngải Tử Lam vừa nãy có nói qua với Đoàn lão phu nhân rồi, cho nên rất lấy làm lạ khi Đoàn Hồng Huyên lại hỏi lại.
“Em nói xem?” Đoàn Hồng Huyên nhướn mày, môi mỏng mím chặt, ánh mắt hơi lóe, ẩn ý nói.
“Cái gì?” Ngải Tử Lam vẫn luôn đơn giản căn bản không nghĩ ra, như cũ mờ mịt hỏi. Đáng tiếc là, cô thật sự không hiểu ý Đoàn Hồng Huyên là gì, chứ không phải cố ý giả bộ ngây thơ.
Cô gái nhỏ này. Luôn khiến hắn không biết phải nói sao. Đoàn Hồng Huyên có chút dở khóc dở cười, giơ một ngón tay xương xương ra, nhẹ nhàng gõ gõ lên chiếc mũi cao thẳng của Ngải Tử Lam, trước sau như một mà gần sát tai cô, giọng trầm thấp khàn khàn gợi cảm chậm rãi nói: “Chung phòng nha. Cô gái.”
Nghe vậy, mặt Ngải Tử Lam ửng đỏ như lửa đốt, như ráng đỏ nơi chân trời, làm mê mắt hắn, làm say trái tim hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây cũng là yêu cầu của lão phu nhân.” Đoàn Hồng Huyên thản nhiên nhún vai, cư nhiên dọn ra Đoàn lão phu nhân tòa núi lớn này, lúc đặc biệt đem ra hành động mà, “Em không muốn làm lạnh trái tim bà ấy chứ?”
“Dạ.” Ngải Tử Lam khẽ đáp một tiếng, ánh mắt thành thực nhìn chằm chằm mặt đất, không dám nhìn chỗ khác. Đoàn Hồng Huyên nói rất có lý, cô cũng vẫn biết Đoàn lão phu nhân muốn ẵm cháu như thế nào, bữa tối vừa rỗi đã nhắc tới 1, 2 lần.
Đoàn Hồng Huyên thấy thái độ của Ngải Tử Lam có chút buông lỏng, liền vội vàng chớp lấy thời cơ, càng thêm cố gắng động viên cô, rồi lại từ từ mà liệt kê.
“Thứ nhất, chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, đã có giấy đăng ký kết hôn.”
“Thứ hai, chồng em là anh, xu hướng giới tính rất bình thường, khả năng về mặt đó hoàn toàn bình thường, em hoàn toàn không cần lo lắng, điều em cần lo lắng là……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro