Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
71.2: Em Hẳn Là...
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
Trịnh trọng cất chiếc nhẫn xong, Ngải Tử Lam nhẹ nhàng vuốt ve chiếc khăn mềm, giống như là vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay bà ngoại, mang lại cho cô cảm giác bình yên đến lạ. Chiếc khăn này là món quà ngoại tặng cho mình vào dịp lễ trưởng thành 18 tuổi, cũng là món quà duy nhất mà cô nhận được.
So sánh với lễ trưởng thành được tổ chức long trọng, náo nhiệt của Ngải Tử Kỳ, đương nhiên còn có cả một núi quà, lễ trưởng thành của Ngải Tử Lam vô cùng buồn tẻ, thậm chí Ngải gia ngoài bà ngoại ra thì căn bản không ai nhớ tới. Nhưng may là, Ngải Tử Lam căn bản không để tâm tới điều này.
Dù sao thì, nếu cô mà để ý tới những việc nhỏ nhặt, thì nhiều năm như vậy, không biết đã uất nghẹn mà hộc máu bao nhiêu lần rồi.
Cho dù chỉ là một món quà bình thường không thể bình thường hơn được nữa, cô lại rất hài lòng, xem như trân bảo.
Vừa nghĩ tới bà ngoại sau lễ trưởng thành của mình chưa được bao lâu thì lâm bệnh qua đời, trái tim Ngải Tử Lam nghe buốt giá, vẫn luôn thầm đau đớn, giống như nỗi đau đã được che giấu một thời gian dài, đột nhiên bại lộ ra dưới ánh mặt trời, đau đến phát sốt.
Lúc bà ngoại mất, cô đã khóc rất nhiều rất nhiều, thất thần mấy ngày mấy đêm, sau đó sờ đến chiếc khăn này mới trấn tĩnh trở lại, tự nói với bản thân mình phải kiên cường mà sống. Bởi vì từ đây cô chỉ có một mình đơn độc.
Đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vùi thật sâu trong chiếc khăn, Ngải Tử Lam khóc không ra nước mắt, từ từ giải phóng nỗi bi thương của mình.
“Tử Lam” đột nhiên, trên lưng truyền tới một cái vuốt ve ấm áp.
Đột nhiên đụng vào khiến Ngải Tử Lam cả kinh, toàn thân đều dựng lên cảnh giác, sau khi nghe thấy giọng nói ôn nhuận khàn khàn quen thuộc, cả người mới từ từ thả lỏng, lại vẫn duy trì động tác vừa rồi, không có bất cứ động tĩnh gì.
Đoàn Hồng Huyên chỉ là sau khi kêu một tiếng Tử Lam, thì cũng không nói gì nữa, một người nhạy cảm như hắn đương nhiên đã tinh tế mà nhận ra được cảm xúc bi thương tận cùng của Ngải Tử Lam, hắn cũng không có hỏi gì, chỉ dùng bàn tay ấm áp từng chút từng chút vỗ về trên lưng cô, không hề có chút gì của việc sàm sỡ.
So sánh với lễ trưởng thành được tổ chức long trọng, náo nhiệt của Ngải Tử Kỳ, đương nhiên còn có cả một núi quà, lễ trưởng thành của Ngải Tử Lam vô cùng buồn tẻ, thậm chí Ngải gia ngoài bà ngoại ra thì căn bản không ai nhớ tới. Nhưng may là, Ngải Tử Lam căn bản không để tâm tới điều này.
Dù sao thì, nếu cô mà để ý tới những việc nhỏ nhặt, thì nhiều năm như vậy, không biết đã uất nghẹn mà hộc máu bao nhiêu lần rồi.
Cho dù chỉ là một món quà bình thường không thể bình thường hơn được nữa, cô lại rất hài lòng, xem như trân bảo.
Vừa nghĩ tới bà ngoại sau lễ trưởng thành của mình chưa được bao lâu thì lâm bệnh qua đời, trái tim Ngải Tử Lam nghe buốt giá, vẫn luôn thầm đau đớn, giống như nỗi đau đã được che giấu một thời gian dài, đột nhiên bại lộ ra dưới ánh mặt trời, đau đến phát sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc bà ngoại mất, cô đã khóc rất nhiều rất nhiều, thất thần mấy ngày mấy đêm, sau đó sờ đến chiếc khăn này mới trấn tĩnh trở lại, tự nói với bản thân mình phải kiên cường mà sống. Bởi vì từ đây cô chỉ có một mình đơn độc.
Đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vùi thật sâu trong chiếc khăn, Ngải Tử Lam khóc không ra nước mắt, từ từ giải phóng nỗi bi thương của mình.
“Tử Lam” đột nhiên, trên lưng truyền tới một cái vuốt ve ấm áp.
Đột nhiên đụng vào khiến Ngải Tử Lam cả kinh, toàn thân đều dựng lên cảnh giác, sau khi nghe thấy giọng nói ôn nhuận khàn khàn quen thuộc, cả người mới từ từ thả lỏng, lại vẫn duy trì động tác vừa rồi, không có bất cứ động tĩnh gì.
Đoàn Hồng Huyên chỉ là sau khi kêu một tiếng Tử Lam, thì cũng không nói gì nữa, một người nhạy cảm như hắn đương nhiên đã tinh tế mà nhận ra được cảm xúc bi thương tận cùng của Ngải Tử Lam, hắn cũng không có hỏi gì, chỉ dùng bàn tay ấm áp từng chút từng chút vỗ về trên lưng cô, không hề có chút gì của việc sàm sỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro