Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 84
Khang Kiều
2024-11-02 20:59:46
43.1: Em không làm gì cả
Ngải Tử Lam tắm rửa xong tới trước cửa phòng Đoàn Hồng Huyên, có chút do dự nhẹ nhàng gõ cửa, không ngờ cửa không hóa, chỉ hơi khép, dường như là đang đợi cô tới, liền đi vào, quay người cũng khép cửa lại.
Trong căn phòng không thấy tiếng Đoàn Hồng Huyên gì cả, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng xối nước phát ra từ phòng tắm.
Đoàn Hồng Huyên sao vẫn chưa tắm xong chứ? Chẳng phải con trai vẫn thường tắm nhanh hơn con gái sao? Ngải Tử Lam nhàn rối hiếu kỳ nghĩ, vừa nghĩ tới cảnh Đoàn Hồng Huyên khỏa thân trong phòng tắm, tim liền đập mạnh, mặt ửng hồng nóng ran.
Không lâu sau, Đoàn Hồng Huyên từ trong phòng tắm bước ra.
Mặc áo choàng, bộ ngực trắng nõn bóng loáng hơi lộ ra, dáng người đĩnh đạc như ẩn như hiện, đường cong khỏe khoắn rõ nét. Tóc vừa mới tắm xong hãy còn ướt nhẹp, vài giọt nước li ti hãy còn nhỏ xuống.
Khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc kia dưới lớp hơi nước cũng liền trở nên nhu hòa đi.
“Uống nước không?” Đoàn Hồng Huyên không có ngạc nhiên khi thấy cô, nhàn nhạt hỏi một câu.
Ngải Tử Lam nuốt nuốt nước bọt, khô khan trả lời: “Không uống.”
Không hiểu vì sao cô cảm thấy môi khô lưỡi khô. Nhưng có thể là khi Đoàn Hồng Huyên vừa từ trong phòng tắm bước ra, có lẽ đã mang theo hơi nước ra chăng. Ngải Tử Lam an ủi mình.
“Thật không uống?” Đoàn Hồng Huyên đã nhìn thấy tất cả phản ứng trên người của Ngải Tử Lam, cười cười, nụ cười đầy mê hoặc, đôi mắt mê người, giọng nói hơi khàn khàn.
Tuấn nhan trước mặt, Ngải Tử Lam có cảm giác mình không kiềm chế nổi bản thân, bất giác cảm thấy uất ức, giọng lí nhí nói: “Ách, vậy em đi rót.”
Nói rồi đi rót nước, cầm bình nước trên bàn lên tìm một chiếc cốc không rót đầy nước, sau đó ừng ực ừng ực mà uống.
“Không cần gấp như vậy.” Đoàn Hồng Huyên cười cười liếc nhìn bộ dạng vội vã của Ngải Tử Lam, từ trong ngăn kéo lấy ra chiếc máy sấy tóc, vừa nhẹ nhàng xoa xoa tóc đen trên đầu vừa dùng máy sấy đang kêu “vù vù vù” mà sấy.
Nhân lúc này, Ngải Tử Lam cũng từ từ điều chỉnh lại hơi thở của mình, để trấn tĩnh trở lại.
“Tới đây” Đoàn Hồng Huyên sấy xong tóc cũng không nhiều lời, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như băng, đi dép lê, mặc áo choàng tắm có chút lỏng lẻo, liền quay đầu đi vào thư phòng.
Hành động này của anh ta khiến cho Ngải Tử Lam thêm bình tĩnh, nhìn Đoàn Hồng Huyên như vậy, nhất định là không nghĩ gì khác rồi, vậy là về công việc, không cần phải nghĩ vớ vẩn nữa rồi.
“Vâng.” Khẽ đáp một tiếng, Ngải Tử Lam theo sau đi vào thư phòng.
“Tử Lam 10 giờ trưa mai, chúng ta và tập đoàn uy nước f có một hạng mục hợp tác.” Hia người sau khi ngồi xuống, Đoàn Hồng Huyên bắt đầu nói về buổi đàm phán quan trọng ngày mai, để cho Ngải Tử Lam hiểu sơ qua.
“Tập đoàn uy thực lực rất mạnh, trên quốc tế có rất nhiều hạng mục lớn, lần này hợp tác với tập đoàn Đoàn Thị, trọng tâm đàm phán chủ yếu là về quyền hành và giá cả.” Đoàn Hồng Huyên giọng trầm thấp mà gợi cảm, đem những vấn đề mấu chốt của buổi đàm phán hợp tác ngày mai nói cho Ngải Tử Lam biết.
Ngải Tử Lam nghiêm túc chăm chú lắng nghe, bộ dáng bình tĩnh ngoan ngoãn.
“Những tư liệu này, em có thể xem xem. Không cần xem quá nhiều, chỉ cần những ý chính là được.” Đoàn Hồng Huyên chỉ chỉ mấy văn kiện đặt trên bàn.
Văn kiện chỉ có mấy tờ, không nhiều. Ngải Tử Lam gật gật đầu.
“Cần cẩn thận chút, tập đoàn uy nổi tiếng là tập đoàn làm việc không theo rập khuôn, chưa chắc đã đi vào trọng tâm, mà là làm ra những cái bất ngờ.” Đoàn Hồng Huyên đưa mặt lại gần Ngải Tử lam, sau cùng dặn dò một câu.
“Vâng, vậy em về phòng xem số văn kiện này.” Nói rồi, Ngải Tử lam liền đứng dậy thu xếp số văn kiện trên bàn, định ôm trở về phòng mình xem.
“Xem ở đây đi Đoàn Hồng Huyên mặt lạnh ngăn cô lại, miệng lưỡi bá đạo không nể nang từ chối, “Nếu có gì không hiểu, có thể hỏi anh.”
Ở đây xem cũng có khác gì đâu, hơn nữa quả thật cũng tiện chút.
Ngải Tử Lam thầm nghĩ, liền ngồi xuống, giở văn kiện, lúc đầu vẫn là yên yên ổn ổn ngồi xem, hồi lâu liền có chỗ mơ hồ không hiểu, ngẩng đầu liếc nhìn Đoàn Hồng Huyên đang chơi điện thoại, không nói gì.
Mà Đoàn Hồng Huyên hình như đâu có xem điện thoại, lập tức nhận ra ánh mắt của cô, nhàn nhạt lên tiếng: “Nói đi, muốn hỏi gì?”
Liên tiếp vài lần, Ngải Tử Lam cũng không có dè dặt nữa, đơn giản có gì hỏi nấy. Đoàn Hồng Huyên nhẫn nại giải thích cặn kẽ, có lúc thậm chí còn cúi xuống bên người cô chỉ bảo, sát rạt.
………
Đêm đã khuya, trong lúc vô thức, Ngải Tử Lam đã ngủ gục trên bàn.
Ngải Tử Lam tắm rửa xong tới trước cửa phòng Đoàn Hồng Huyên, có chút do dự nhẹ nhàng gõ cửa, không ngờ cửa không hóa, chỉ hơi khép, dường như là đang đợi cô tới, liền đi vào, quay người cũng khép cửa lại.
Trong căn phòng không thấy tiếng Đoàn Hồng Huyên gì cả, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng xối nước phát ra từ phòng tắm.
Đoàn Hồng Huyên sao vẫn chưa tắm xong chứ? Chẳng phải con trai vẫn thường tắm nhanh hơn con gái sao? Ngải Tử Lam nhàn rối hiếu kỳ nghĩ, vừa nghĩ tới cảnh Đoàn Hồng Huyên khỏa thân trong phòng tắm, tim liền đập mạnh, mặt ửng hồng nóng ran.
Không lâu sau, Đoàn Hồng Huyên từ trong phòng tắm bước ra.
Mặc áo choàng, bộ ngực trắng nõn bóng loáng hơi lộ ra, dáng người đĩnh đạc như ẩn như hiện, đường cong khỏe khoắn rõ nét. Tóc vừa mới tắm xong hãy còn ướt nhẹp, vài giọt nước li ti hãy còn nhỏ xuống.
Khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc kia dưới lớp hơi nước cũng liền trở nên nhu hòa đi.
“Uống nước không?” Đoàn Hồng Huyên không có ngạc nhiên khi thấy cô, nhàn nhạt hỏi một câu.
Ngải Tử Lam nuốt nuốt nước bọt, khô khan trả lời: “Không uống.”
Không hiểu vì sao cô cảm thấy môi khô lưỡi khô. Nhưng có thể là khi Đoàn Hồng Huyên vừa từ trong phòng tắm bước ra, có lẽ đã mang theo hơi nước ra chăng. Ngải Tử Lam an ủi mình.
“Thật không uống?” Đoàn Hồng Huyên đã nhìn thấy tất cả phản ứng trên người của Ngải Tử Lam, cười cười, nụ cười đầy mê hoặc, đôi mắt mê người, giọng nói hơi khàn khàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuấn nhan trước mặt, Ngải Tử Lam có cảm giác mình không kiềm chế nổi bản thân, bất giác cảm thấy uất ức, giọng lí nhí nói: “Ách, vậy em đi rót.”
Nói rồi đi rót nước, cầm bình nước trên bàn lên tìm một chiếc cốc không rót đầy nước, sau đó ừng ực ừng ực mà uống.
“Không cần gấp như vậy.” Đoàn Hồng Huyên cười cười liếc nhìn bộ dạng vội vã của Ngải Tử Lam, từ trong ngăn kéo lấy ra chiếc máy sấy tóc, vừa nhẹ nhàng xoa xoa tóc đen trên đầu vừa dùng máy sấy đang kêu “vù vù vù” mà sấy.
Nhân lúc này, Ngải Tử Lam cũng từ từ điều chỉnh lại hơi thở của mình, để trấn tĩnh trở lại.
“Tới đây” Đoàn Hồng Huyên sấy xong tóc cũng không nhiều lời, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như băng, đi dép lê, mặc áo choàng tắm có chút lỏng lẻo, liền quay đầu đi vào thư phòng.
Hành động này của anh ta khiến cho Ngải Tử Lam thêm bình tĩnh, nhìn Đoàn Hồng Huyên như vậy, nhất định là không nghĩ gì khác rồi, vậy là về công việc, không cần phải nghĩ vớ vẩn nữa rồi.
“Vâng.” Khẽ đáp một tiếng, Ngải Tử Lam theo sau đi vào thư phòng.
“Tử Lam 10 giờ trưa mai, chúng ta và tập đoàn uy nước f có một hạng mục hợp tác.” Hia người sau khi ngồi xuống, Đoàn Hồng Huyên bắt đầu nói về buổi đàm phán quan trọng ngày mai, để cho Ngải Tử Lam hiểu sơ qua.
“Tập đoàn uy thực lực rất mạnh, trên quốc tế có rất nhiều hạng mục lớn, lần này hợp tác với tập đoàn Đoàn Thị, trọng tâm đàm phán chủ yếu là về quyền hành và giá cả.” Đoàn Hồng Huyên giọng trầm thấp mà gợi cảm, đem những vấn đề mấu chốt của buổi đàm phán hợp tác ngày mai nói cho Ngải Tử Lam biết.
Ngải Tử Lam nghiêm túc chăm chú lắng nghe, bộ dáng bình tĩnh ngoan ngoãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Những tư liệu này, em có thể xem xem. Không cần xem quá nhiều, chỉ cần những ý chính là được.” Đoàn Hồng Huyên chỉ chỉ mấy văn kiện đặt trên bàn.
Văn kiện chỉ có mấy tờ, không nhiều. Ngải Tử Lam gật gật đầu.
“Cần cẩn thận chút, tập đoàn uy nổi tiếng là tập đoàn làm việc không theo rập khuôn, chưa chắc đã đi vào trọng tâm, mà là làm ra những cái bất ngờ.” Đoàn Hồng Huyên đưa mặt lại gần Ngải Tử lam, sau cùng dặn dò một câu.
“Vâng, vậy em về phòng xem số văn kiện này.” Nói rồi, Ngải Tử lam liền đứng dậy thu xếp số văn kiện trên bàn, định ôm trở về phòng mình xem.
“Xem ở đây đi Đoàn Hồng Huyên mặt lạnh ngăn cô lại, miệng lưỡi bá đạo không nể nang từ chối, “Nếu có gì không hiểu, có thể hỏi anh.”
Ở đây xem cũng có khác gì đâu, hơn nữa quả thật cũng tiện chút.
Ngải Tử Lam thầm nghĩ, liền ngồi xuống, giở văn kiện, lúc đầu vẫn là yên yên ổn ổn ngồi xem, hồi lâu liền có chỗ mơ hồ không hiểu, ngẩng đầu liếc nhìn Đoàn Hồng Huyên đang chơi điện thoại, không nói gì.
Mà Đoàn Hồng Huyên hình như đâu có xem điện thoại, lập tức nhận ra ánh mắt của cô, nhàn nhạt lên tiếng: “Nói đi, muốn hỏi gì?”
Liên tiếp vài lần, Ngải Tử Lam cũng không có dè dặt nữa, đơn giản có gì hỏi nấy. Đoàn Hồng Huyên nhẫn nại giải thích cặn kẽ, có lúc thậm chí còn cúi xuống bên người cô chỉ bảo, sát rạt.
………
Đêm đã khuya, trong lúc vô thức, Ngải Tử Lam đã ngủ gục trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro